Nhìn ra phía trước có cảm giác một đội quân sóng trùng điệp đang hùng hổ kéo đến, rõ ràng là chúng đang “đói” lắm. Bình thản cầm vôlăng, anh chàng tài công khẽ lách trái lách phải, hết giảm rồi lại tăng ga nhảy sóng nhẹ nhàng. Thoáng chốc tàu đã qua khỏi vàm, nét mặt mọi người giãn ra, nghe đâu đó có tiếng thở nhẹ nhõm.
Cô gái ngồi bên cạnh tôi khẽ kéo cổ áo ấm lên phủ kín sau gáy. “Mấy giờ rồi anh?”. “Gần sáu giờ rưỡi”. Vừa nhìn đồng hồ trả lời tôi vừa đưa mắt lén nhìn cô gái đồng hành với mình từ lúc rời bến đến giờ. Vóc người nhỏ nhắn, lọt thỏm trong chiếc ghế lót nệm, hình như từ khi xuống tàu đến giờ cô chưa hề thay đổi tư thế ngồi. “Như vầy tới dưới chắc là tối mất” – cô gái lẩm nhẩm như vừa đủ để tôi nghe.
Đúng lúc qua đoạn cua gắt, chiếc tàu nghiêng hẳn một bên. Cô gái bất ngờ tựa hẳn vào vai tôi. “Xin lỗi” – mặt cô thoáng ửng hồng vì sự va chạm tình cờ. “Không hề chi” – tôi mỉm cười như thể bảo cô hãy tựa thêm chút nữa cũng chẳng sao, giá như tàu cứ nghiêng mãi như thế này thì hay biết mấy.
Không hiểu sao khi cô gái tựa vào, tôi bỗng có một cảm giác lành lạnh truyền qua mình, chắc là cửa trước tàu đóng không kín nên gió lùa vào. Tôi bỗng hối hận khi không nghe lời khuyên của cô bạn là nên đem theo áo khoác khi đi tàu cao tốc vào mùa mưa. Tàu đi vào kênh, khoảng cách hai bên bờ đủ rộng cho chiếc cao tốc phăng phăng lướt nước. Tuy vậy, sóng ở hai bên thân tàu vẫn bắn lên bờ rào rào.
Có lẽ sắp mưa nên trời đột nhiên sẫm lại hẳn, thêm lớp kính của tàu nên nhìn ra ngoài chỉ thấy một màu xám xịt của hai hàng đước cặp mé bờ giống như một hàng người chen chúc nhau đứng dạng chân kiên trì nhìn soi mói theo vật thể đang trốn chạy là chiếc tàu cao tốc. Phía trước loang loáng nước, chỗ đậm chỗ nhợt nhạt vừa đủ để anh tài công không bật đèn pha lên. Tôi trộm nghĩ: giá có bịt mắt anh ta lại thì chắc anh ta vẫn lái tàu đúng giữa lòng kênh bởi đoạn sông này anh ta còn thuộc hơn lòng bàn tay mình, vì thế đèn đuốc chi cho mất công. Hoặc giả anh chàng này là người ưa mạo hiểm chăng?
Trong tàu tối hẳn. Không có một bóng đèn nào được bật lên nhưng chẳng ai kêu ca phàn nàn, chắc là để dễ ngủ (?). Lác đác trong khoang chừng năm bảy người, trừ tôi và cô gái bên cạnh thì tất cả đều ngồi một mình; đủ tất cả các kiểu ngồi: tựa vào kính tàu, gục đầu ra trước, ngửa sau ghế… Có tiếng ngáy của một ông khách xấu tính ở đằng sau tôi cứ rồm rột cất đều. Đột nhiên hai mắt tôi ríu lại, cảm giác thèm ngủ khó tả ập đến không cưỡng lại được. “Anh cứ tự nhiên tựa vào em mà ngủ”.
Chẳng hiểu tại sao cô gái lại biết tôi buồn ngủ? Nực cười, người buồn ngủ nào mà khéo che đậy được khi đôi mi cứ dần dần sụp xuống và nặng trĩu như có ai cột dây mà kéo. Cầu trời cho mình đừng ngoác miệng ra ngáy như cái ông ở đằng sau… Tôi chỉ đủ thần trí nghĩ đến thế, cơn buồn ngủ ập đến quá nhanh. Nhưng không hiểu sao tôi vẫn nghe tiếng cô gái cứ vang lên đều đều và bàn tay lạnh tanh của cô ta khoác chiếc áo ấm lên người tôi rõ ràng. Một mùi nước biển rin rít xộc vào mũi…
- Ngủ đi anh, gần đến nơi rồi. Đang bão ở miền Trung đấy anh ạ. Lạ thật? Anh có nghe không? Biển ở đây cũng đang chuyển mình. Tiếng răng rắc của rừng. Tiếng ùng ục của nước. Tiếng gió xé mình qua miệng đáy. Chắc giờ này tàu đã vào bến cả rồi. Sóng ngoài khơi lớn, mấy ai can đảm ở lại để thưởng thức màn opera của biển cả. Anh biết không, em sợ sóng lắm, nhất là vào những lúc như thế này đây. À, anh tựa vào em chút nữa cho đỡ lạnh. Vâng, cứ như thế. Đừng nói gì cả, hãy để em thì thầm một mình.
Tôi muốn cởi trả chiếc áo mà cô gái vừa khoác cho mình nhưng thật quái quỉ, chân tay tôi không hề động đậy. Nó như chiếc chân vịt tàu bị cuốn chặt vào đống lưới đánh cá bùi nhùi xoắn lại nhiều vòng.
Giọng cô gái cứ rờn rợn:
- Hòn Khoai kìa! Ở đường chân trời ấy nhưng thời tiết xấu thế này đương nhiên không nhìn thấy được. Mưa rồi đó. Giống như có một người đang chơi dương cầm trên nóc tàu, nước mưa lăn dài xuống theo kính tàu. À không, chính là nước mắt của người ấy – một pianist đa cảm! Thời tiết tốt như mọi ngày, biển đẹp lắm. Em thích ngắm biển, thích ngồi trên mui tàu để đi ra biển. Sợ sóng thì sợ nhưng vẫn thích, say sóng rồi cũng quen.
Mẹ em nói: con gái mà thích đi đây đi đó là không hay, bay nhảy chỉ dành cho cánh đàn ông thôi. Nhưng em nghĩ khác: có gì là không tốt, du lịch đâu chỉ dành riêng cho cánh đàn ông! Nhất là được tắm dưới ánh nắng vừa đủ ấm trên biển rồi bập bềnh nhấp nhô theo từng lượn sóng, có cả phập phồng lo sợ nữa. Nhưng đi biển một mình thì buồn lắm, anh có muốn đi cùng em không, ngay lúc này đây…
Nói rồi vẫn bàn tay lạnh tanh ấy nắm lấy tay tôi và kéo cửa kính. Không còn sức lực để cưỡng lại, tôi ậm ừ và thấy mình bị nhấc bổng lên trôi tuột qua cửa. Đúng lúc ấy chợt tôi bị va mạnh vào thành tàu một cái đau điếng, nhờ cú va mạnh ấy mà tôi tỉnh hẳn. Anh chàng tài công bẻ mạnh vôlăng về bên trái. “Bộ đui hay sao mà không tránh cao tốc?”- đẩy cửa kính, anh ta nhoài đầu ra ngoài thét theo chiếc vỏ lãi bằng composite vừa lướt qua, vẳng lại là tiếng chửi thề đáp trả của người trên vỏ.
“Mấy thằng không có bằng lái chạy ẩu vậy đó bà con!”. Đóng cửa lại, anh ta như phân trần rằng mình không hề có lỗi trong chuyện này, rồi đèn bật sáng. Khách trong tàu đều choàng dậy. Người đàn ông sau lưng tôi ngáp một cái rõ to. Ghế bên cạnh tôi trống trơn, cửa kính vẫn mở. Cô gái đã biến đi đâu mất. Người phụ lái uể oải đứng dậy đi thu tiền – công việc đáng lẽ đã làm sớm hơn nhưng chắc anh ta lười vì thưa khách nên lúc này mới làm.
“Cô gái bên cạnh tôi lên bờ hồi nào?”. “Cô gái nào?” – người phụ lái ngạc nhiên hỏi lại tôi. “Chẳng có cô gái nào ư?”. “Vâng, thưa ông!” – anh ta nhún vai trả lời, một kiểu trả lời quá ư lịch sự chỉ có trong phim ảnh. “Thế thì lạ thật, rõ ràng là mới đây…” – tôi lẩm bẩm. Một chị đứng tuổi ngoái lại nhìn tôi bụm miệng cười bảo: “Chú em chắc ban ngày làm việc chung với rất nhiều cô gái nhưng có lẽ mần ăn chẳng được chút gì nên đi tàu cũng mơ?”.
Rồi chị ta lắc đầu ra vẻ ngán ngẩm: “Chạy như rùa bao giờ mới đến nơi hả bác tài?”. “Trời đất! Cao tốc mà còn bị chê là chậm như rùa. Chắc phải nói với mấy ông nhà nước đem máy bay đi rước bà quá” – ông khách đằng sau lưng tôi nãy giờ mới lên tiếng, tiếp theo đó là màn đấu khẩu loạn xạ diễn ra trên tàu.
Sực nhớ chiếc áo ấm mà cô gái đã khoác cho, tôi vội sờ lên người: cũng chẳng có cái áo nào ở đây cả! Duy chỉ có một sợi tóc dài vắt trên cổ áo đang phất phơ chạm vào má tôi nhồn nhột. Đương nhiên nó không phải là tóc của tôi. Đích thị là tóc của cô gái ban nãy rồi, nhưng cô ta đâu? Cả tàu đều khẳng định không hề có cô gái nào ngồi cạnh tôi, nhưng còn sợi tóc lấy gì để giải thích? “Thôi kệ, tóc của ai cũng được”- nghĩ thế, tôi bèn nhặt lấy sợi tóc và cho vào ví như một thú sưu tập kỳ cục.
“Tới bến rồi bà con ơi!”. Giọng anh chàng tài công vực tôi ra khỏi mớ bòng bong đang rịt chặt trong đầu. Rút điếu thuốc lá châm lửa rồi rít một hơi dài, anh ta ngửa đầu ra sau ghế như thỏa mãn khi cặp bến an toàn vào đúng thời tiết như thế này đây. Quay sang tôi, anh ta bỗng nghiêm mặt hỏi: “Hồi nãy anh thấy có một cô gái ngồi bên cạnh thật à?”.
Tôi gật đầu không dứt khoát vì sợ bị cười là nằm mơ nói chuyện nhảm nhí. “Trước đây, khúc sông này cũng có vài thây ma chết trôi từ biển vướng vào hàng đáy. Nghe đâu trong số đó có một cô gái còn rất trẻ!”. Nói xong, anh ta nhếch mép cười một cách bí hiểm. Tôi thoáng rùng mình, có cảm giác bàn tay lạnh tanh của cô ta bắt đầu vuốt dọc sống lưng tôi và mùi nước biển rin rít lại xộc vào mũi.
Mấy ngày sau tôi cứ nghĩ mãi về cô gái kỳ quặc hôm ấy, chợt nhớ đến sợi tóc mà mình đã nhặt được tôi bèn mở ví ra tìm. Quái lạ, chẳng thấy tóc tai nào hết mà chỉ là một sợi rong biển còn mới nguyên nằm trong đó.
LÊ MINH NHỰT (tác giả giữ bản quyền)
__________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét