Nắng nghiêng rọi lên vùng trời cổ
tích
Gió lang thang hôn suối thác khe
ghềnh
Em rạng ngời áo lụa ngát thông
xanh
Ơi Đà Lạt, em ngàn năm vẫn thế !
Ta về đây sau những ngày dâu bể
Chặng cuối đời ta quyết định
dừng chân
Chẳng nơi nào rũ được áo phong
trần
Em, Đà Lạt nơi dung thân rất
tuyệt
Ta và Em gặp nhau trong tiền
kiếp ?
Sao thơ ta óng mượt cúc dại vàng
Nhạc tấu lời, đào nụ hé môi
ngoan
Yêu biết mấy suối ngàn ru thông
biếc !
Em xõa tóc, thác ngàn trông diễm
tuyệt
Em cất lời, róc rách suối gọi
trăng
Lời tình nào ngọt lịm tựa môi em
Xin cho nhắp chén quỳnh tương
huyền thoại ?
Từ lâu rồi lòng ta dường khép
lại
Nỗi u trầm đè nặng trái tim đau
Hôm nay đây, ôi giây phút nhiệm
mầu
Em, Đà Lạt đón ta ngàn hoa cỏ
Dốc dã quỳ năm xưa vẫn còn đó
Xin cám ơn núi thác đã chở che
Con đường mòn mà ta đã đi quen
Hoa vẫn nở vàng tươi khoe sắc
thắm
Em, Đà Lạt đẹp trăng rằm mười
sáu
Tình đôi ta đã tròn vẹn câu thề
Ai đã từng có năm tháng xa quê
Mới cảm nhận được nỗi lòng người
xa xứ
Ta về đây sẽ không bao giờ đi
nữa
Treo lời thề lên đỉnh Lang Biang
Một mai kia khi ta có từ trần
Ôm nắm đất bazan rời cõi tạm
ĐÀ LẠT LỜI RU
Em về Đà Lạt một lần
Để nghe suối thác trải lòng cùng em
Quê hương dễ nhớ khó quên
Cam Ly róc rách gọi tên em hoài
Ngày đi em lắm bùi ngùi
Chia tay bè bạn, cuộc vui đành tàn
Mấy mươi năm, chim xa ngàn
Hỏi em còn nhớ Suối Vàng, Prenn ?
Và…em chắc cũng không quên
Những đêm ta ngắm trăng lên Đồi Cù
Lang Biang, đỉnh sương mù
Trao nhau hơi ấm ngọt ru lời tình
Ngỡ đời mãi mãi bình yên
Ngờ đâu dâu bể phải đành chia xa
Em chừ ở xứ người ta
Đêm nằm có nhớ Datanla hẹn hò
Suối Tiên trong vắt tình người
Về soi để thấy cuộc đời nhẹ tênh
Hồ Than Thở, nước dịu êm
Sương mờ chứng kiến cuộc tình lứa
đôi
Về đây để thấy cuộc đời
Không đâu thơ mộng bằng nơi quê nhà
Thành phố rực rỡ ngàn hoa
Lòng người chơn chất đậm đà tình
quê
Thông reo gọi ánh trăng thề
Mây ngàn đưa lối đường về Mộng Mơ
Bùi Thị Xuân vẫn sớm trưa
Bước chân gõ nhịp nhặt, thưa đường
về
Đẹp thay những mái tóc thề
Phất phơ áo lụa mây che dáng ngà
Ấp e nón lá nghiêng vành
Tay ôm cặp sách, giấu tình sau lưng
Bây chừ em còn nhớ không
Trường Trần Hưng Đạo, tình nồng ai
trao ?
Mộng về ngọt tiếng ca dao
Lời ru còn đó, nẻo nào em đi
Hỡi em, em thuở xuân thì
Lung linh ký ức còn ghi dấu tình
Về đi em, về quê mình
Làm sao quên được mái đình cây đa
Bên trời có xót có xa ?
Về đây em hỡi, quê nhà vẫn hơn !
ĐÀ LẠT THÁNG CHÍN MƯA NGUỒN
Ai ngăn được nổi mưa nguồn
Đà Lạt tháng chín nước tuôn đầy trời
Sấm giông réo gọi tình ơi
Mưa như hậm hực cuộc đời chia xa
Thông ngàn lay lắt gió qua
Ngã nghiêng ngã ngửa la đà cùng mưa
Cổng trời chừng cũng đã vừa
Điểm tô vần vũ giỡn đùa nhân gian
Đà Lạt tháng chín mùa sang
Mưa hay nước mắt ngập tràn phố xưa
Con đường
Palace Romance
Dấu chân để lại đậm ân tình buồn
Đà Lạt tháng chín mưa nguồn
Mưa qua Hưng Đạo, mưa dồn Thị Xuân
Nên chi đời chẳng bình yên
Hắt hiu tâm tưởng, triền miên giấc tình
Cúi xin trời đất hiển linh
Mưa nguồn Đà Lạt có mình có ta
Bao giờ tâm thức nở hoa
Mưa nguồn Đà Lạt hết xa xót tình ?
TUYỀN LINH (tác giả giữ bản quyền)
_______________________________
Ta và Em gặp nhau trong tiền kiếp ?
Trả lờiXóaSao thơ ta óng mượt cúc dại vàng
Nhạc tấu lời, đào nụ hé môi ngoan
Yêu biết mấy suối ngàn ru thông biếc !
Thơ rất đẹp và ễ thương chú ạ, chúc chú luôn vui khỏe, viết hay, viết đều tay.
Đà Lạt tháng chín mươi nguồn
Trả lờiXóaNgười đi thả hết vui buồn vào mây!
Vài dòng chia sẻ cùng tác giả, chúc anh vui nhé!
Trúc đi Đà Lạt nhiều lần. Nhưng chưa làm được bài thơ nào về Đà Lạt cho ra hồn.
Trả lờiXóaTrúc rất ngưỡng mộ tác giả !