BỐC MỘ NGƯỜI TÌNH
Nắng trời chiếu xuống mộ trinh
Xương em chưa lộ nguyên hình tan ngay
Lão già bốc mộ say say
Người thân lệ ước khăn tay sụt sùi
Có ai đây đứng bùi ngùi
Mộng yêu đất đã chôn vùi bao năm
Giấy vàng tiểu mới em nằm
Tro kia có thấy ngỡ ngàng hay chăng
Em về chốn mới xây lăng
Bỏ khe róc rách, bỏ trăng lên đồi
Chắc là bỏ cả luôn tôi
Xa xôi đâu dễ đến ngồi cùng em.
Từ em đi cảnh buồn thêm
Chỗ nằm em trống trăng đêm lọt vào
Quách xưa lành lạnh hư hao
Đồi nghiêng gió lộng, rì rào rừng thông
Một mình anh giữa mênh mông
Một mình anh với viễn vông mơ màng
Em về lăng mộ cao sang
Đắp rồng vẽ phượng khang trang chốn nào
Chắc chi nơi ấy ngọt ngào
Biết đâu nghĩa địa ồn ào hồn em
Nơi đây một cõi êm đềm
Em còn thương nhớ hay quên tháng ngày?
Từ em đi đất đá say
Cùng anh chuốc rượu ngồi ngay mộ phần
Để nghe tiếng suối phân vân
Để nghe sương xuống thấm dần rừng hoang
Để nghe trăng chiếu võ vàng
Để nghe thao thức đêm tàn chờ ai.
Kìa bình minh rạng sớm mai
À ra thì đã đêm dài mộ không
NGHE HÁT
Bạn đưa đến quán Cội Nguồn
Ngồi nghe em hát nhạc buồn
thời xưa
Giọng trầm để nắng để mưa
Giọng thanh trăng nước, gió
đưa mây vàng
Cho anh hồn đắm mơ màng
Nghe câu ca, tiếng thời
gian quay về
Dậy lòng lại những đam mê
Bỗng dưng anh thấy tràn trề
hồn yêu
Cảm ơn em, rất diễm kiều
Cho anh xuân ấm một chiều
tàn đông.
Bạn đưa đến quán Cội Nguồn
Một chiều gió lạnh mưa phùn
miền nam
Anh từ ở chốn xa xăm
Áo xanh đã bạc tháng năm
với đời
Hồn mang bao nỗi đầy vơi
Đến nghe em hát tuyệt vời,
nhẹ đau
Nhẹ từ vùi dập vàng thau
Nhẹ trong ký ức dãi dầu gió
mưa
Nhạc vàng vừa dứt đong đưa
Nhẹ lời em đến chào thưa
tiếng vàng.
À qua câu chuyện miên man
Hai hồn, hai nẻo, muôn ngàn
nổi trôi
Em từ đũa gảy duyên đôi
Người nam nằm lại núi đồi
quê anh
Để tay cầm cọ vẽ tranh
Cầm ca không dỗ được lành
niềm đau
Anh từ thời thế qua mau
Cũng tan ước vọng, cũng
nhàu kiếp thơ
Cánh bèo không bến không bờ
Thân tằm quằn quại nhả tơ
cho đời.
Mưa còn bay mãi ngòai trời
Hai hồn cùng lạnh, một lời
chia tay
Hẹn nhau, hẹn sẽ một ngày…
Nhưng chia ly biết phút nầy
đã xa
Mắt ai như có lệ nhòa
Quay lưng, trời bỗng đổ òa
mưa tuôn.
HƯ MỘNG
Trong giấc ngủ con tim ta thắt lại
Mơ thấy em biền biệt giữa cuộc đời
Phố của ảo, những ngày xưa hiện đó
Tìm không ra dấu tích của một thời!
Ta bương bả giữa quách thành sụp đổ
Nhà em xưa ẩn hiện ở trong sương
Những ngã tư không phải của con đường
Ta đã đợi, đón em thời thơ cũ!
Trường trong mơ gạch màu tro ủ rũ
Hai hàng cây sa nước mắt song song
Ta bước đi quay quắt ở trong lòng
Tà áo trắng vật vờ bay trong gió.
Ngó qua sông bên kia màu khói đỏ
Bãi Nhan Biều biến mất nhưng loài cây
Mờ in trong tâm thức mộ cao dày
Ôi thánh giá và hoa sen thần thoại!
Em đâu đó, còn đây trong khắc khoải
Ta lạc loài quên, nhớ lẫn vào nhau
Chỉ biết mình đang ở giữa thương đau
Đau như thể quả tim nầy tan nát.
Và hư, thực đêm dằn co thể xác
Hồn hao mòn đuổi theo bóng lung lay
Có ai kia cấu xé thịt da nầy
Ta tỉnh giấc xót xa nguồn hư mộng!
CHÂU THẠCH
_______________
Bạn Châu Thạch ơi! Hai bài thơ rất hay và gây nhiều xúc động. Rêng bài "Bốc mộ người tình" tôi nhớ hoài hai câu thật thương cảm: "...Chắc là bỏ cả luôn tôi/ Xa xôi đâu dễ đến ngồi cùng nhau...", đúng vậy. Chúc bạn luôn khỏe và có nhiều sáng tác. Tình thân. Nguyễn Kim.
Trả lờiXóaThành thật cảm ơn bạn nguyenKim. Lời khen của bạn là niềm vui và khích lệ cho tác giả. Chúc bạn an lành và hạnh phúc./.
Trả lờiXóaChào mừng Anh Châu Thạch với hai bài thơ lục bát và HHT đồng cảm với những câu thơ:
Trả lờiXóaTừ em đi cảnh buồn thêm
Chỗ em nằm trống trăng đêm lọt vào
Quách xưa lành lạnh hư hao
Đồi nghiêng gió lộng , rì rào rừng thông
Một mình anh giữa mênh mông
Một mình anh với viễn vông mơ màng.
Giữa mênh mông …một nỗi lòng.Chúc Anh nhiều sức khỏe, viết nhiều.HHT
Cảm ơn Hoài Huyền Thanh đã đọc và đồng cảm với thơ. Chờ đọc và bình những bài thơ đậm ý của bạn. Chúc khoẻ và viết hay như đã từng viết ./. Châu Thạch
Trả lờiXóa