Từ trạm dừng xe buýt, chú Sáu tiếc mươi ngàn đi xe ôm nên thả bộ chầm
chậm, vừa ngắm nhà lầu phố sá vừa đỡ tốn tiền. Chừng mười lăm phút thì tới cổng
trường, nơi con chú đang theo học năm đầu của khóa học 3 năm. Ngồi băng đá nghỉ
mệt, ngó thấy phòng bảo vệ có người trực mà chú ngại không dám vào, đành đón
một học sinh mặc đồng phục trường, cười hỏi:
- Cho qua hỏi thăm… bữa nay thứ bảy thầy có dạy hông vậy cháu?
Nhìn chú với ánh mắt thân thiện, thông cảm, cậu học sinh trả lời:
- Dạ… cả trường đều học buổi sáng, lớp cháu được nghỉ… Chú lên thăm con
ở ký túc xá hả? gần mãn giờ học rồi, sao chú không vô gặp?
Hơi lúng túng, chú Năm giải thích:
- Ờ… chú tính thăm thằng nhỏ chút thôi rồi về luôn, vô trong rồi nấn ná
lâu… Cháu làm ơn nhắn giùm đứa tên Nhân ở phòng B1 học xong ra gặp chú ở… ở
quán cà phê mé bên kia đường được không?
- Được chứ! Chú an tâm, cháu vô rồi nhắn liền đây!
- Cảm ơn cháu nghen!
Ngồi quán nhấm nháp ly cà phê đen, mắt đăm đăm dõi qua cổng trường, chú
Năm suy nghĩ mông lung. Chú ái ngại nhìn bà cụ già tay run run chìa mấy tờ vé
số mời mọc khách đi đường, nhìn hai đứa trẻ quảy bao tìm nhặt phế liệu chỗ bãi
rác. Lòng chú như thắt lại với ý nghĩ chua chát: “Thành thị xe cộ dập dìu, làm
ăn tất bật, nhưng cũng còn không ít cảnh khổ nghèo. Mình sống vùng quê dưa cà
mắm muối, giao du thưa thớt, tuy vậy có cái hay riêng …”. Lác đác những người
lớn tuổi bước vào cổng, có lẽ là cha mẹ học sinh đến thăm con. Ngó xuống hai bàn
chân thô kệch lóng ngóng trong đôi dép mủ cũ xì, chú thở dài. Không phải mặc
cảm mình ăn mặc luộm thuộm, cử chỉ quê mùa, nhưng chú thật sự chẳng muốn các
bạn cùng phòng con mình có sự so sánh chú với những người khác, cho dù là vô
tâm, thường tình. Thôi, nghỉ khỏe chờ nó một chút thì tốt hơn…
Lấy điếu thuốc lá lẻ cong queo trong túi ra, chú Năm còn chần chừ chưa
đốt hút thì nhác thấy Nhân với dáng vẻ cao ráo, tự tin, mạnh dạn băng qua đường
để gặp cha. Chú kín đáo vất điếu thuốc xuống gầm bàn, dẩm chân dép lên. Nét
mừng rỡ hiện trên nét mặt, chú gọi cho con ly nước chanh, chưa kịp hỏi điều gì thì
nó đã nôn nóng nói luôn:
- Ba lên sao không điện báo con đón? Từ trạm xe buýt xa lắc, ba đi bộ
hả? má khỏe không?
Kéo cái giỏ đệm lại gần chân, chú tươi tỉnh đáp:
- Tự dưng ba nhớ… nên đi luôn, nhờ có đứa học trò cho ba quá giang tới đây.
Má con cũng tới lui bình thường, lắt xắt làm chuyện nhà. Mới cân con heo hồi
qua, trả bớt nợ vay ngân hàng…
Sửa lại bâu áo cha cho thẳng thớm, Nhân hơi thấp giọng:
- Cái ao nhà, ba thả thêm cá chưa?
- Bác Ba của con thấy nhà mình bị trộm kéo vét ao sạch bách, giờ thả lứa
con thì quá trễ nên cho vài ký cá cửng cửng thả vô. Kệ, cũng có ăn hàng ngày…
Nhân im lặng, nhớ buổi sớm chủ nhật nọ lúc phát hiện ao cá nhà bị kéo lưới
trộm, dấu cỏ bị dày đạp còn ướt sũng nước, ba Nhân ngồi thụp xuống bên bờ ao
nhìn hoài mặt nước ngầu đục mà chẳng nói tiếng nào. Rải thử mớ cám loang rộng ra,
vẫn không có dấu hiệu động tĩnh đáng kể. Sự thất vọng quá lớn khiến chú Năm
buồn điếng người. Hồi đầu mùa mưa, khi thả cá con, vài người khuyên nên cặm chà
tre gai góc, chú lắc đầu: “Nuôi cá phi thì ai mà trộm, bất quá bà con cần thiết
thì câu vài con ăn, thấm tháp chi!”…
Mở giỏ đệm ra, chú Năm chậm rãi nói:
- Nè… mớ khô cá sặt, cá lóc, mấy lít gạo thơm, bịch đậu xanh trồng nhà,
nửa ký đường cát với ít món linh tinh. Má con dặn tối nấu chè, nhớ kêu mấy bạn
cùng phòng ăn cho vui, nhớ nghen! Con ráng học thì ba má mừng, nhưng đừng thức
khuya hại sức khỏe lắm đó… Chút vô xách luôn cái giỏ cho tiện!
Vuốt vuốt sống mũi, Nhân thấp giọng:
- Ba thức đêm thức hôm đi soi, đi giăng lưới hả? Ở đây có căn-tin bán
cơm rẻ, mỗi dĩa có hơn mười ngàn, con đâu cần nhiều thức ăn, ba lặn lội cực
quá… con hổng mưốn vậy đâu. Mà bữa hổm ba khám bệnh, kết quả ra sao rồi?
Vỗ vỗ vào ngực ra vẻ mạnh mẽ, chú Năm lựa lời cho con vững bụng:
- Thì ho hen, nóng sốt chút đỉnh, thời tiết gần Tết thay đổi ấy mà… Ba
khỏe lại rồi, con đừng lo. Lo là lo học hành cho giỏi, còn chuyện gia đình con
chớ nên suy nghĩ bao la, mệt trí…
- Con coi bộ ba gầy nhiều, tâm trạng cũng…
Không gian tĩnh lặng, chú lan man chuyển sang chuyện khác:
- Còn tròm trèm hai tháng nữa là tới Tết, lẹ thiệt! Lúc xe chạy ngang xã
gì đó chuyên trồng hoa kiểng, ba loáng thoáng thấy nhà vườn họ lăng xăng ngoài
đồng, coi bộ bận bịu lắm. Má con có gieo trồng ít cây bông vạn thọ để dành Tết
cúng ông bà, Nhà mình giữ lại mấy giồng gừng, ba nhắm được giá sẽ đào lên bán
kiếm chút tiền đưa má con sắm sửa…
… Ngó đồng hồ trong quán đã hơn 12 giờ trưa, chú Năm nhét nhanh tờ giấy
bạc hai trăm ngàn vào túi áo con, miệng hối thúc :
- Con vô đi, còn cơm nước nữa,
chắc mày đói bụng lung lắm rồi! Có chút tiền, con xài nhín nhín, vài tuần sau
nếu…
Nhân xách giỏ đệm đứng lên, tần ngần:
- Hay ba để tiền lại chi tiêu, con…
Dằn tiền nước trên bàn, chú Năm khoát tay, gượng cười:
- Có bao nhiêu sợ còn chưa đủ, nhiều nhỏi gì? Ba má ở nhà tiện tặn sao
cũng được, còn con học xa một thân một mình… Mày thanh niên phải học tập cứng
rắn lên nghen!
Đi một mạch tới cổng trường, Nhân ngập ngừng quay lại nhìn cha. Chú Năm
nôn nao trong dạ, ngực hơi tưng tức, cảm giác như phải còn lâu mới lại lên thăm
con…
Buổi chiều, đang ngồi ôn bài thì Nhân được thư của người chị gái có
chồng xa gởi lên. Trong thư có đoạn: “… Má lén ba nói riêng cho chị biết là hôm
khám ở bệnh viện, bác sĩ bảo bệnh ba khá nặng. Ba thức khuya, lao lực nhiều quá
nên bị viêm phổi lâu ngày, nay chuyển sang lao rồi, phải nhập việc và điều trị
ít ra cũng phải 6 tháng. Lo chuyện tiền bạc gia đình thiếu thốn, ba cấm má nói
cho em hay, sợ vỡ lỡ chuyện học hành. Chị thương ba nhiều, chồng chị cũng vậy.
Ảnh nói là sẽ cố gắng kiếm việc làm thêm phụ trợ cho ba chữa bệnh, chị mong…”.
Nhân ngồi lặng lẽ một lúc, rồi leo lên giường nằm, thổn thức…
Trời sắp tối, người bạn thân cùng phòng đi ngang qua gọi ăn cơm, thấy
Nhân nằm thiêm thiếp với quyển vở úp trên mặt. Lay lay mấy lần vẫn không nghe
lên tiếng, đứa bạn lật nhanh quyển vở. Nhân mở mắt nhìn bạn, ánh mắt buồn rười
rượi, những giọt lệ còn hoen trên má. Gió chướng chợt thổi phần phật qua khung
cửa rộng, tờ thư áp ngực Nhân bị cuốn bay bay, rơi xuống nền gạch nằm cạnh cái
giỏ đệm. Nhặt tờ thư lên, lướt đọc qua ít dòng, đứa bạn đăm chiêu ngồi xuống
giường, nắm chặt tay Nhân, lòng bồi hồi thương cảm…
NGUYỄN KIM
______________
Truyện của chú gần gũi và xúc động quá ạ. Đọc rất thấm thía nhất là với những người ở lứa tuổi như con. Cảm ơn chú, chúc chú nhiều sức khỏe và công tác tốt!
Trả lờiXóaChú đã xem bài "Quê tôi mùa bão nổi" của Hiếu 2 lần, viết rất nhiều cảm xúc chân thật, hay. Cuộc sống vốn buồn nhiều hơn vui, mình làm sao khơi gợi trong cái khó khăn vẫn còn điểm sáng tương lai, tuổi trẻ... Chúc Hiếu học thật giỏi và gia đình an vui. Tình thân.
Trả lờiXóaDạ, con cảm ơn chú.
Xóa