.
nhớ Nguyễn Phước Sanh
Chim sinh từ núi. Rồi xa núi
Để tuổi thơ buồn mưa xứ xa
Rưng rưng ánh mắt người cha ấy
Thương sao bóng chị cuối sân nhà
Chim bay xa núi. Rồi về núi
Bóng mặt trời xoay thoắt một đời
Lẩn quẩn bờ quê vai áo bạc
Sương đầm một kiếp gió mây trôi
Chim quay về núi. Rồi mơ núi
Có một ngày hoa đỏ rực trời
Có một mùa vui như trẩy hội
Hiên nhà đón bạn hữu về chơi
Chim nằm mơ núi. Rồi thương núi
Ngàn năm thế sự cõng oằn lưng
Soi xuống giếng đời thân cát bụi
Ngồi trông khói thuốc vỡ mông lung
Chim thầm thương núi. Rồi ôm núi
Một thoáng nhân sinh bỗng ngậm ngùi
Chớp mắt phù du về giũ sạch
Bến đời lãng đãng những buồn vui
Chim vừa ôm núi. Rồi xa núi
Hồn quê nhỏ máu những trang văn
Bao dấu chân xưa giờ hoá cỏ
Nụ cười vẫn sáng những đêm trăng…
VỀ PHỐ CỔ
. tặng
Nguyễn Miên Thượng
Giữa phố cổ bày mâm cỗ
Say cùng bạn mới phương Nam
Đọc thơ nhau đã mười năm
Giờ mới chung kề chén rượu
Bình rót nghìn thu chưa cũ
Bâng khuâng ấm một giọt nồng
Bạn sống như chàng hát rong
Ta cũng nửa đời phiêu bạt
Gặp nhau mái đầu chớm bạc
Nụ cười sao rất hồn nhiên
Bạn có một cõi đời riêng
Áo cơm chẳng vơi thơ thẩn
Ta nhiều năm rồi lận đận
Một hồn tứ-đại-giai-không
Thơ rượu theo người long đong
Trái tim ngất trời lãng mạn
Trăng của nghìn xưa vẫn sáng
Rêu phố cổ vẫn xanh màu
Bạn đi ta món cao lầu
Mênh mông tình người xứ Quảng
Có cả tấm lòng bè bạn
Theo ta xuôi về phương Nam…
MỐI TÌNH ĐẦU
N. ơi, ta gặp nhau năm mười bảy tuổi
Dưới bóng bằng lăng nắng nhả tơ vàng
Mười bảy năm một cái nhìn đắm đuối
Đôi hồn thơ dại bỗng bâng khuâng
Từ đó em quanh đời gió nổi
Mỗi buổi chiều anh tơ tưởng vì đâu
Em mỏng như sương nhẹ nhàng như khói
Sao nặng lòng anh một khối tình sầu
Chỉ một ngày vắng nhau
Cây không có chim trời không có nắng
Em như con sâu đo ngày ngày lẳng lặng
Quanh mối tình đầu chiếc lá tơ non
Mỗi đêm dài là một giấc mơ thơm
Em như ngọn gió cuồng si thổi bùng sa mạc
Anh như con lạc đà gù lưng trên cát
Chở cả đời mình vào ốc đảo tình yêu…
TRỊNH BỬU HOÀI
_________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét