Một thành phố đẹp như mơ
Bỗng hoang tàn đổ nát
Triệu triệu ngôi nhà bình yên đã biến mất
Nước biển có mặn bằng những dòng nước mắt đớn đau?
Chỉ nhìn từ xa mà con tim rũ nhàu
Bờ môi run rẩy
Nepal quá tuyệt hảo nên chúng ta càng không muốn thấy
Những khuôn mặt phờ phạc trên sân bay
Nỗi sợ sệt bao trùm ánh mắt của người phụ nữ đang bấn loạn
Hình như tất cả chỉ trực chờ giây phút trốn chạy
Thoát khỏi Kathmandu thanh tịnh, Everest vĩ đại…ngày nào
Nếu có chúa trời, xin người hãy ban một phép màu
Đưa linh hồn của hàng nghìn người dân đang vùi sâu dưới tầng tầng đá thép
Bay lên thanh thản cùng mây trắng, nắng ngời
Nếu có đức phật ở trên đời
Xin hãy làm lành những vết thương tả tơi, những trái tim hoảng hốt…
Xin hãy khâu lại mảnh đất Nepal rách dột
Rửa sạch máu đầm đìa dưới chân…
Chỉ nhìn từ xa mà ngực nhói quặn thắt
Biết yêu hơn thành phố của mình
Sáng hôm nay tỉnh dậy tôi vội vàng hôn ánh bình minh…
BÀI THƠ VIẾT HỘ ANH
Bài thơ này, em viết hộ anh
Vì thấu lòng nhau sau bể dâu trầm lắng
Đi qua quãng đường dài được - mất
Chỉ thèm một phút lãng đãng hiên nhà
Mình dắt tay nhau về níu áng mây ngà
Nơi tuổi thơ anh căng đầy ngực gió
Cuối hoàng hôn có mặt trời chín đỏ
Ước mơ bay trên cánh đồng làng
Dòng sông nghiêng thắm nét dịu dàng
Quê mình bốn mùa cây xanh kết trái
Rót xuống đời nhau ân tình nhớ mãi
Hương cau nồng nàn bện duyên bao đôi lứa bên nhau…
Bài thơ này, em viết cho cả ngày sau
Khi những đứa trẻ của chúng mình khôn lớn
Tháng ngày mắc nghẹn lập lòe đèn phố
Trái tim nhẹ đưa bước chân tìm về
Thả hồn thong dong nhặt nắng triền đê
Từng chút bình yên gom vào đáy mắt
Sợ mai lại phố, cuộc hành trình mới tít tấp
Không gặp mình trong trẻo hôm nay
Bài thơ này, em chỉ viết thay
Tình yêu đậm sâu trong tim người đàn ông khó nói
Nỗi nhớ thứ nhất luôn nghiêng về mẹ. Phía mảnh đất nguồn cội…
Để em hiểu rằng: Đó là miền cổ tích của đời anh.
NÀY CHÀNG TRAI
Đừng ví em là bông hoa buổi sớm
Đọ mặt trời phơi sắc đơm hương
Này chàng trai xa lạ
Mang ý nghĩ viển vông
Em là người đàn bà có chồng
Như ngôi nhà đóng cửa
Như khóa đã cài then
Tuổi xanh chạy xa xăm
Đêm đêm tiếng khóc con thơ níu vạt áo
Này chàng trai mang ánh mắt nhộn nhạo
Người đàn bà vụng dại là em
Có bữa cơm chồng chẳng thèm ăn
Căn phòng lộn xộn
Gió xô xệch cằn nhằn
Chồng em đi mãi chưa muốn về
Đừng ví em là mùa xuân đằm thắm
Này chàng trai mang trái tim hừng hực sức trẻ
Người đàn bà em đâu còn mới mẻ
Đã như lá thu rơi đáy mùa vàng…
HOA BẤT TỬ
______________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét