sẽ đóng cửa - một
ngày thôi đóng cửa
mang hoang
vu về lận dưới
chân thềm
sẽ đặt xuống
cạnh thân mình nỗi nhớ
rồi âm thầm- tạc
những - khắc- không - em
sẽ ép lại dưới
mộ bia ngày cũ
rằng tin xa không hồi
báo âm gần
chỉ xin nắng một
nụ cười trở
lại
em không
còn, sao nỗi nhớ chung thân?
đêm đắm đuối vớt
phù du đắm đuối
nghe đài
sen rũ nát giữa lòng ao
trên nhánh
liễu giọt cam lồ
có đọng
hay sương thu sót lại giữa
hư hao?
BÓNG 6
chỉ là khi muốn
lặng im
trên đồi
đầy gió
cơn đau vỡ xước bóng mình
loang tràn mặt
cỏ
đêm giấu
hình nhân mặt
nạ
nỗi đau giấu trong lặng im
cô đơn
trên bệ cửa
đốt cháy tàn tro
chính mình
khi cơn
đau kèn cựa
chỉ còn cái bóng sẻ chia
một ngày bên vách trắng
tỵ hiềm ở phía bên kia
RỜI RẠC 10
này đêm ơi
tôi gọi
mình rã giọng
sương mù
nghe thời
gian khát tràn giọt
khóc
gió lay đọt
giếng mù u
trên đôi tay chưa
từng ngà ngọc
chỉ còn chát đắng sương mù
này đêm ơi
tôi nhớ
mình lòng sâu hầm
mộ
ban công hoa hồng thuốc đắng
khoác trời
mây lạnh buốt đêm thu
khoác trời
mây lạnh buốt đêm đông
lạnh buốt lòng sâu hầm mộ
này đêm ơi
tôi khát mình đêm tràn nguyệt thực
nao nao trăng máu vỗ về
âm u khúc mù diễm
tuyệt
bên thềm
sương nhập lam khê
tròng mắt
đỏ dọc đêm nguyệt thực
Này đêm ơi
khi chữ
nghĩa đã sức
cùng lực kiệt
lối cỏ tranh theo dấu máu hoen về
lối cỏ tranh đêm ngày xưa mưa ướt
tôi gọi
mình trong ám chướng
hôn mê
khi đã vãn
đêm ngày xưa
cũng khóc
máu đã hoen
trên dấu ước thề bồi
đêm nhập
mộng
đêm xưa
tràn vị đắng
tôi gọi
mình
từ rời
rạc
đêm ơi
PHƯƠNG UY
________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét