Tạm biệt tiếng đông lạnh giá
thổi qua trầm hương đêm rằm
gió lùa mùa hây hẩy vội
cuốn theo sương khói xa xăm
Nghe lời dậy thì trên sóng
vờn nô bóng nước trôi xa
tóc bay cuối trời gió hát
em về khinh vũ như hoa
núi đồi khoe vồng ngực
mẩy
tràn trên ánh mắt xuân thì
hoà mình theo dòng phố chảy
vút mùa chim én thiên di
nhặt trên cành mai một
đoá
nắng tươi lóng lánh mãn khai
cánh gió thì thầm trổ nụ
nâng tiếng xuân về trên tay
Giọt đắng
gọi hồn cho ly cà phê buổi tối
mưa ngút trầm hương xanh mộ ảo
gọi hồn lau lách bờ tre
gió về xanh lên tuổi
em nhập mộng trầm hương không nuối
tôi triền rêu níu trăng về
ngày bão lũ ôm nỗi buồn lộng lẫy
gầm từng cơn mớ phủ chân đê
đất nuốt giận từng trận đau thắt ngực
có vỡ oà như mưa?
em có đến rồi như hư như thực
như vầng trăng xanh tái mớ mây mù
gọi cho đắng từng đêm xa ngai ngái
đêm trầm nhang đêm cóng lạnh hư vô
thanh âm đá buốt ngực trầm nhức nhối
tiếng ai reo giữa nước bạc mơ hồ
nhân dáng lưu đày
Ngay ở phút bốn mươi bốn
một phần tư, bộ não lõng lẻo thở xoà , lời mực non còn xanh trên ba trăm sáu
mươi độ, tối kị cho sự dèm pha lạnh cơn ghen tức tưởi, sự ảo tưởng nhai nuốt và
nghiền nát như dạ dày kì tiêu hoá cuối, dung dịch thuỷ phân cho buổi sáng tràn
ngập trận mộng du đoạ đày, giữa những nếp mây gấp ly lưu trữ trong hộp sọ chật
kín, nhân dáng nỗi buồn trở thành những đôi mắt cá tròn xoe không bao giờ nhắm,
đôi tay anh đã vuốt mắt bao lần nhưng màn mi vĩnh viễn ly thân, anh đã dặt gạch
nối lên cơn mơ xưa cũ, cho dù ngày mai hay đến ngàn năm sau cũng chỉ có một lần
ngay ở phút thứ bốn mươi bốn một phần tư, nụ hoa mười giờ nhỏ bé chợt loé sáng
như mặt trời sau khi lớp bụi sương mù tổn thương mặt đất, không khí đông cứng
và lạnh như tiếng thép, như màu xanh của hoa cát cánh nở ra lúc nửa đêm, có vẻ
như hơi thở đã xáo trộn mặt đất, lũ sứa bò loi ngoi dập dờn trong sa mạc kí ức,
từ lâu anh đã không còn được giấu nỗi buồn vào trong em, kể từ khi nào? có lẽ
đã là lúc cất cánh cho một mùa di trú mới, những cánh rừng từ lâu đã rời xa
vòng ôm của thành phố, buổi sáng nhợt nhạt bằng những tiếng phong linh rè âm
khàn giọng gọi tên một ngày thất lạc, những kí tự nổi loạn trên bàn phím, màn
hình trắng là khăn liệm cho mỗi trận loạn lạc , nỗi nhớ trong sử thi bị ám ảnh
bằng viên nén hay viên sủi bọt thấm sâu trong từng tế bào, cuộc hành hương về
đất hứa của mười tám ngàn tám trăm tám mươi tám dấu chân xoè ngón, những dấu
chân trong nhân dáng lưu đày đang truy tìm vẻ đẹp của một câu thơ
PHƯƠNG UY
Xin cám ơn Bông Tràm đã giới thiệu. Uy xin chúc BT luôn phát triển ạ
Trả lờiXóa