TÌNH VAY CHƯA KỊP TRẢ
Một chút gì còn lại
Trên môi mắt một người
Đời chia bao nhánh khổ
Suốt đường trần chông gai.
Bốn phương nào cũng nắng
Tám hướng một vùng mưa
Sóng lòng dâng thành bão
Người trở thành... người xưa.
Ta thấy trời cố quận
Cây đa và mái đình
Chiếc cầu tre thuở đó
Ráng chiều vàng bờ kinh.
Lòng người còn u ám
Dưới hào quang từ bi
Lời kinh không thể mở
Cửa thiên đường ta đi.
Thượng Đế luôn sòng phẳng
Nếu còn nợ nần nhau
Tình vay chưa kịp trả
Nên đời còn kiếp sau!
DÒNG XOÁY CUỘC ĐỜI
Ta đang sống trên muôn ngàn giả dối
Mọi thứ đem ra mua bán giữa đời thường
Phố chọc trời tới những nơi ổ chuột
Bao trò đùa với thời cuộc nhiễu nhương
Nhậu nhà hàng ném tiền qua cửa sổ
Nhậu quán nghèo mát mẻ gió năm non
Rượu, thuốc lá dẫu biết là thuốc độc
Nhưng giết người chậm hơn những môi son
Ta còn sống còn chướng tai gai mắt
Thương thân ta người rút ván qua cầu
Rót đi em rượu mời từng ly cạn
Cho nụ cười đeo đẳng với mai sau
Đời hụt hẫng bởi quá nhiều biến cố
Hãy phân ưu cho tất cả lỗi lầm
Sự hy sinh nào cũng đều cao quý
Cát bụi nào khỏa lấp được lương tâm
Trái đất còn quay đời chưa tận thế
Hãy thương yêu cho chí nghĩa chí tình
Yêu cho đi nhận về từ phía khác
Đời đâu là những lời dạy trong kinh
Còn nước mắt ta xin em hãy khóc
Dìu dắt nhau qua dòng xoáy cuộc đời
Được làm người mà chưa yên để sống
Vô lý cứ hoài tồn tại, em ơi!
NHỮNG ĐAU KHỔ DỄ THƯƠNG
Ta còn sống, máu tim ta chưa cạn
Nên vẫn còn ý thức sự diệt vong
Em cần biết những thói đời gian xảo
Mình lớn lên trong nghịch cảnh đau lòng!
Em gắng học vì thời gian quá ít
Sự trồng người thầy chưa bán lương tâm
Lá phổi héo khô bởi hít toàn khí độc
Đúng nghĩa làm thầy còn nhiều thứ khổ tâm!
Nhìn mà thương những học trò lớp một
Mang nặng trên vai bao đau khổ vào đời
Càng thương hơn những nhân tài Đại học
Ra trường rồi đem bằng cấp treo chơi!
Ta thấy được gì qua bao cải cách
Bệnh viên nhà trường xí nghiệp cơ quan
Xóa dốt nghèo nỗi lo còn ám ảnh
Văn hóa đầy trời sao vẫn khô khan!
Càng tiến bộ càng trở nên phức tạp
Một cái gì gọi khoa học hơn xưa
Đầy những thứ giết người ghê gớm nhất
Thật buồn cười bao dịch vụ bán mua!
Đạo lý con người mất dần lễ nghĩa
Trò đánh thầy thân thuộc giết lẫn nhau
Người cùng phe lại chơi trò ma giáo
Cuộc sống yên bình cứ nhuốm binh đao!
Kiến thức càng ngày như mua bằng cấp
Chuyện xã hội đen tràn ngập phố phường
Cuộc sống bây giờ trắng đen lẫn lộn
Nên nỗi đau nào cũng rất dễ thương!
Vận nước ngả nghiêng chúng ta đều thấy
Thế kỷ hai mốt rồi khác hẳn ngày xưa
Hơn bốn ngàn năm Việt Nam còn dậy sóng
Dân khổ nhiều rồi nước mắt đã thành mưa!
TRỒNG NGƯỜI
* Kính tặng tất cả Thầy Cô
giáo
Bao năm, như áng mây đưa
Tôi còn đi giữa gió mưa đời thường
Màu hoa sư phạm dễ thương
Bảng đen bụi phấn lấp mòn chỉ tay
Bao năm, tôi nợ trần ai
Đưa đò chữ nghĩa, sông dài đã quen
Nghề thầy khan phổi, đau tim
Lương tâm chưa thấy bình yên bao giờ
Bao năm, một đáp số dư
Tôi chia sớt để phù hư đời minh
Đời còn ẩn một phương trình
Trí khôn, cơm áo, vô tình đi qua
Bao năm, chất oxy già
Tôi ngồi trắc nghiệm, đời là đường cong
Nghĩa nhân và chất xám ròng
Trồng người còn những đau lòng trói nhau!
Trúc Thanh Tâm
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét