Mùa
nắng đi, khắc khoải lối em về
Nắng và gió, khô cong ngọn lửa
Trong bếp nghèo, khói tỏa thờ ơ
Giọt nắng rớt cuối ngày ngoài cửa
Cũng bâng quơ nhảy múa dật dờ
Muối và cát, tràn đầy mái tóc
Trên đường xa, bãi vắng vội vàng
Chợ tan rồi, bóng em cô độc
Lầm lũi chiều, trăm nỗi ngổn ngang
Ngọn sóng cũng héo queo lóa nắng
Gió đã chuyển chiều, mùa nối mùa
Nước triều lên, đời sông ngập mặn
Vườn rẫy khô hanh, ngọn gió đùa
Năm thiên tai,oằn mình chịu hạn
Đất cát quê mình cũng quắt queo
Bao nhiêu chuyện, tưởng chừng quên lãng
Lối em về, dấu nắng lần theo
Biết ai đó, xa rồi còn nhớ
Tiếng nắng khua trên những ngọn dừa
Bầy chim sáo rủ nhau về tổ
Chờ chiều buông, ca hót say sưa
Em vụng dại, một thời để nhớ
Hồn hoang ... bãi cát trắng hoàng hôn
Vô tư sống, một đời chồng vợ
Mặc sóng đời xô, đổ dập dồn ...
Hội làng
Bếp lửa tế thần
Rút gọn
Thành nén nhang
Tỏa khói
Mang lời khấn
cầu
Bay
Lên cõi linh
thiêng
Em rút gọn
Tình yêu
Vào dấu chân
Đứng đợi
Trong cõi bụi
trần
Cháy xém một
chàng trai
Gửi lại em giấc mộng hoàng
hoa
Rồi cứ đến mùa thì hoa sẽ nở
Con mắt công cụ nhìn: rực rỡ sắc màu
Con mắt nhận thức thấy: lòng day trở
Biết bao điều còn hẹn lại mùa sau
Gió cứ bay đi, tháng ngày lần lữa
Ngất ngưỡng buông lơi, mở đóng theo chiều
Nghe xa vắng, tình trôi đâu một nửa
Một nửa còn đây, lây lất quạnh hiu
Em đã đến và đã đi vội vã
Góc cạnh nào còn vướng bận dây dưa
Sao chợt nhớ, chợt quên người xa lạ
Lỡ chuyến tàu, bỏ lại một ngày xưa
Dòng chảy bên đời, quẩn quanh điểm nghẽn
Dập dềnh trôi, trên bến đổ tình xuân
Dẫu đã biết, đâu có gì trọn vẹn
Đọng lại chút gì, lưỡng lự, phân vân ...
Thôi em nhé! Dấu tình xa xôi lắm
Mỏi mòn treo, trong giấc mộng hoàng hoa
Òa vỡ hương xưa, rợn chiều thấm đẫm
Gió cuốn tình lay, xa vắng nhạt nhòa
Lê Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét