XUÂN XƯA
1.
Về đâu giữa “Cõi -
Người - Ta”
Về đâu giữa “Hội -
Phù - Hoa” cuộc đời
Mỗi mùa lá rụng,
lá rơi
Tôi gom xếp lá...
đếm thời gian qua
Tôi bây giờ, ở xứ
xa
“Chim chuyền bụi ớt...”, bụi cà lặng đau
“Chiều chiều, ra đứng ngõ sau...”
Câu thơ đứt
đoạn... ruột đau nghẹn ngào
Gặp quê trong giấc
chiêm bao
Một thời Xuân sắc...
dạt dào, xốn xang...
2.
Vườn Mai nở rộ hoa
vàng
Xuân vui trong
nắng mơ màng, mong manh
Cúc Tần, Lan Huệ
mướt xanh
Hoa quê khoe
sắc... Vàng Anh hót chào
Ao Sen lộng gió
ngọt ngào
Hương quê, hương
đất... bay vào tình si...
Chiều đi... lặng
lẽ chiều đi
Bên song có tiếng
thầm thì gió qua
Mây ôm đầu núi xa
xa
Sông quê điệu sóng
trầm ca bềnh bồng
Chuông chùa vọng
tiếng thu không
Cánh diều no
gió... mênh mông lúa vàng
Cây xưa đứng đợi
bên đàng
Vàng bay hoa
rụng... rộn ràng thương ca...
Câu hò theo chiếc
đò xa
Xuống câu Vọng
Cổ... lời ca úa nhàu
Tiếng ca bay bỗng
về đâu
Nỗi đau Nàng
Thúy... Nỗi sầu Chàng Trương
Tiếng lòng theo
gió ngọt hương
Níu chân dĩ vãng,
vấn vương... Về Nguồn
Rượu suông... uống
với trăng suông
Tri âm chia sớt
nỗi buồn xứ xa
Bạn hiền thao thức
cùng ta
Sao Hôm bầu bạn
tiếng gà sang canh
Cuối đời... tìm
lại ngày xanh
Trách chi con nhện
giăng mành tơ vương...
3.
Một đời lận đận
tha hương
Bước chân Vô
Định... nẻo đường long đong
Bóng người héo hắt
qua song
Cửa Sài khép
kín... rêu phong bụi trần
Mỗi người, mỗi một
căn phần
Kẻ cao sang... kẻ
gian truân, khóc cười
Câu ca “Người hỡi... ơi người...”
Mắt nhìn xa vắng,
môi cười mà đau
Hỏi thầm, nước
chảy về đâu?
Bèo trôi theo
sóng... bóng sầu đò neo
Nắng tà khuất bóng
qua đèo
Lời ca ray rứt,
tan theo tiếng đàn
Năm cùng, tháng
tận lụi tàn
Đếm mùa lá rụng,
úa vàng Xuân xanh
Hàng cây thắp nắng
trên cành
Vàng xưa về đọng
trên thành sầu bi
Chiều đi... tắt
ánh Tà Huy
Nhớ quê, chẳng
biết làm chi hết buồn
Túi thơ - Bầu rượu
- Trăng suông
Chìm trong gió
giật, mưa tuôn... một mình...
Lục Bát là Lục Bát
tình
Hồn quê vẫn giữ
bóng hình sắt son
Dù sao trái đất
vẫn tròn
Tôi - Quê chung
thủy... vẫn còn ngộ tri...
XUÂN THÌ
1.
Em đi, lộng gió áo
bay
Nửa tà lụa trắng,
nửa mây bềnh bồng
Xuân thì ngây ngất
hương nồng
Yêu cho rộng biển,
dài sông trọn đời
Mai sau vật đổi,
sao dời
Đôi ta chung bóng,
chung đôi, chung đường
Chuồn chuồn vướng
mạng tơ vương
Tôi - Em chín nhớ,
mười thương chung tình
Bông Quỳnh rơi
xuống cội Quỳnh
Tròn câu thề
nguyện chúng mình trăm năm
Thương hoài đôi
mắt lá răm
Đôi mày lá liễu...
ngàn năm thương hoài
Tóc buông óng ả,
suôn dài
Tay anh mười ngón,
đan cài nhẹ êm
À ơi... em ngủ đi
em
Cánh chim chiều
muộn khép rèm mi cong
“Thương nhau cởi áo...” Xuân hồng
Hương rơi trên
ngực thơm nồng, non tơ
Ru em câu hát tình
thơ
Câu thương, câu
nhớ, câu chờ, câu mong
“Quạ kêu... nam đáo nữ phòng
Người dưng khác họ đem lòng...” giao bôi...
2.
Bờ tôi lở... bến
em bồi
Đò đưa bến khác...
tôi ngồi tiếc thương
Hương tình còn đọng
chiếu giường
Mà nay đôi ngả,
đôi đường song song
Nước nguồn chảy
xuống Biển Đông
Thương em xa xứ...
lấy chồng xứ xa
Đêm nằm chờ tiếng
chân qua
Cô đơn, ôm bóng
trăng tà thở than...
Phù Dung sớm nở,
tối tàn
Thương em gãy
gánh, lỡ làng phận duyên
Thương em phận gái
thuyền quyên
Đường tình lận
đận... con thuyền chênh chông
Mười hai bến nước
long đong
Thương thân Góa
Phụ... Xuân hồng tàn phai
Phận người... Bến
nước mười hai
Bến trong, bến
đục, duyên ai nấy nhờ
Nửa vầng trăng
khuyết hững hờ
Giường đôi một
bóng, nằm mơ tình đầu
Mười năm còn giữ
cho nhau
Nỗi sầu Kim
Trọng... nỗi đau Thúy Kiều
Một trời thương,
một trời yêu
Một trời kỷ niệm
sớm chiều Yến - Oanh
“Nụ Tầm Xuân...”
nở biếc xanh
Sao em nỡ vội...
bỏ anh theo chồng...
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét