VŨ ĐIỆU CHĂM DƯỚI ÁNH TRĂNG
Lung linh dưới ánh trăng
Tháp cổ trầm tư linh thiêng
Mang trong lòng biết bao bí hiểm
Bàn tay em mềm mại
Hồn tượng đá ngàn năm bừng tỉnh giấc
Một giấc mơ dài tiền kiếp mộng du.
Ôi! những đền đài lăng tẩm phù hư
Chảy dưới chân em vết hằn năm tháng
Đuôi mắt đẹp quyến lòng anh sâu nặng
Em uốn cong hình hài
Hoài thai từ kiếp đá
Mưa ngàn năm chưa phai nhạt tình người
Gót chân rung giẩm trên chiếc lá vàng
Giấu thương nhớ sâu trong lòng cổ tháp.
Từng hơi thở reo vui
Tiếng cười vang trôi lòng suối
Bay đi trong cõi vô cùng
Điệu múa Chăm chơi vơi cùng tiếng nhạc
Âm vang núi đồi từ nghìn xưa vọng lại
Nhịp trống rộn ràng
Thổi bùng trái tim em rực lửa
Đốt cháy cả mặt trời đêm
Rung động đất trời
Cưu mang một tình yêu vĩnh cửu.
Mỹ Sơn
11/2017
Sài Gòn
4/2018
CHIẾC HÀI ĐÁNH MẤT
Đi
cuối đất cùng trời
Chàng
hoàng tử đi tìm nàng công chúa lọ lem
Chẳng
phải bằng đôi hia bảy dặm
Mà
bằng vết chân trần qua bao vùng đất khổ
Ai
đem chiếc hài giấu đi
Ngày
cô bé lọ lem đánh rơi trong đêm nguyệt thực
Khi
chuông nhà thở đổ binh boong
Báo
hiệu nửa đêm
Chiếc
xe song mã biến mất
Chỉ
còn lại hai con chuột bạch
Chạy
trốn giữa bầu trời đầy sao.
Em
đánh rơi nỗi buồn
Lạc
trong gói quà ngày sinh nhật
Chiếc
hộp nhỏ đựng tình yêu của tôi
Được
thằng bé nào đó nhặt được giữa đường
Trở
thành chiến lợi phẩm dễ thương
Nó
đặt vào đó những viên bi nhỏ to đầy màu sắc
Trong
veo như tấm kính vạn hoa
Lấp
lánh muôn ngàn ánh sáng diệu kỳ
Nhưng
không có lối ra vào
Để
tôi loanh quanh đi tìm
Chiếc
hài nàng lọ lem đánh mất
Giữa
bụi trần lòng người gian trá
Đổi
thay nhanh như tia chớp
Vô
tình.
HƯƠNG ĐỒNG
Chiều
bên sông
Em
có còn thả tóc
Thả
hồn theo đám lục bình
Chùm
hoa tím mỏng manh
Chập
chờn trên sóng
Nghe
hương đồng gió nội
Trôi
đi trôi đi trên những cánh đồng
Còn
vàng rơm rạ.
Người
có qua dòng sông
Còn
nhớ khói lam chiều những ngày thơ ấu
Ngồi
nghe tiếng cơm sôi
Bếp
hồng đỏ lửa hoàng hôn
Tiếng
con cúm núm kêu sau hè
Giữa
mùa giáp hạt.
Đàn
sẻ nhỏ
Đâu
còn chờ mưa gọi bạn tình
Mái
đình cong
Rêu
bám thời gian đợi chờ
Con
nước ròng
Phù
sa đã bao lần vắt kiệt
Tiếng
sáo vu vơ
Thổi
trắng tóc không hẹn quay về.
Tôi
và em
Tình
như trăng cuối mùa
Biết
có nần nợ gì nhau
Cho
nắng phai màu áo
Cho
bếp cời tro lạnh
Cho
gió thốc thổi qua
Chút
hương đồng cô quạnh.
Nguyễn An Bình
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét