|
Lê Thiên Minh Khoa
Ký họa Nguyễn Hoàng |
Mấy năm gần đây, trên các trang mạng,
các phương tiện thông tin đại chúng đăng thơ lục bát ngắn của Lê Thiên Minh Khoa thành chùm gồm nhiều bài được rút
“tít” như một thương hiệu: LỤC BÁT LÃNG ĐÃNG Lê Thiên Minh Khoa. Bài viết nầy chỉ xin điểm qua vài
bài lục bát ngắn đó để lướt qua những nét lãng đãng “Lạ Đời” mà “Rất Đời” trong thơ lục bát của Khoa.
Bài đầu tiên là:
Tặng Nguyễn Trọng Tạo.
Rồi Tiên cũng bỏ Ta bà
Phòng văn còn một Ta và Ma thôi
Đầu hè
một Quỉ lơi bơi
Phật vỗ vai
Chúa trốn đời chơi hoang.
Mỗi bài thơ
dường như đánh dấu một thời điểm nhất định. Ta cứ ngỡ thời gian qua
đi là ít thời cơ trở lại. Nhưng đời người vốn dĩ nhiều “son phấn”.
Thế nên những gì trong dĩ vãng hẳn còn một chút dư âm. Với ai thì
tôi không rõ chứ với LTMK chắc sẽ mãi mãi “còn lại...”
“Còn lại...”. Một bài thơ ngay tự thuở
được nghe tác giả đọc (với giọng ngập ngừng vốn có), tôi đã nghe
chừng có cảm giác hơi “rờn rợn”.
Câu đầu tiên: "Rồi Tiên cũng bỏ Ta bà". Lạ quá!
Tiên ở cõi Ta bà ư? Chưa hề nghe! Thôi cứ tạm hiểu Ta bà - Đại tam
thiên thế giới - cõi trần. Thế sao Tiên lại bỏ ra đi? Ôi thôi người đã
đi rồi! Có níu kéo chăng cũng chỉ trong tay là hư vô. Vậy thì đã sao?
Bên cạnh ta còn nhiều lắm.
Câu nầy đã có “vấn
đề”: Khi bài thơ được đăng, có thi hữu chỉ hiểu nghĩa tường minh, chưa cảm được
nghĩa hàm ngôn của câu thơ, nên comment:“Tiên sao lại ở trên đời/ Nhà thơ say
rượu buông lời bâng quơ”. LTMK trả lời bạn đọc bằng một cách nhẹ nhàng, sau
nầy trở thành một bài thơ “độc lập” lại được nhiều người thích và thuộc lòng,
in trong tập thơ LẶNG LẼ TÔI (NXB Hội Nhà Văn) của LTMK sắp xuất bản
trong quý II, năm 2018 :
CÒN LẠI 2
Khi xưa Tiên ở trên trời
Yêu người trần thế nên dời
xuống đây
Người trần khi tỉnh khi say
Nên tiên chán ngán lại bay về
trời!
Hãy
nghe: Phòng văn còn một Ta và Ma thôi. Đúng quá! Hình
và Bóng. Hình là? Bóng là? Hình mà không có Bóng thì là gì? Bóng
không có Hình, Bóng có tồn tại không? Ta và em là một thể thống
nhất như Bóng với Hình (Phải chăng Ta và Ma chỉ là một).
Cứ tưởng cuộc
đời thế là viên mãn. Nhưng có được đâu vì còn Quỉ nữa cơ mà! Ta đã
thống nhất, đoàn viên mà sao Ta vẫn cứ còn bị trêu ghẹo mãi! Quỉ: ai
mà thích, ai không bảo là xấu xa? Cái Thiện và cái Ác cứ song song
với nhau trêu chọc kiếp người. Ai thắng ai thua xin hãy đợi đấy(!).
“Đầu hè một Quỉ lơi bơi”. “Đầu hè” thì rất gần,
đáng sợ. Tôi thích chữ “lơi bơi”. Theo tôi, Quỉ (dường như không cuống
quýt) vẫn loay hoay, lơ lửng nhưng
vẫn bám theo người sẵn sàng ngả theo bất cứ bên nào. Thế mới biết
lòng người khó đoán. Nó cứ đánh vào bản lãnh, vào tâm thức của ta.
Nhưng
may quá, câu kết của bài thơ “Phật
vỗ vai Chúa trốn đời chơi hoang” như cảnh tỉnh mọi người: Chớ có thấy
đêm đen lan tỏa mà vội thất vọng vì bình minh chậm đến. Cái Thiện
(Chúa và Phật) vẫn còn hiện diện, lan tỏa.
Câu kết bài thơ lại có “vấn đề”. Tết năm 2008,
nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo (Hà Nội) cùng các nhà thơ: Lê Huy Mậu, Tùng Bách, Vũ Thanh Hoa (Vũng Tàu)… về
nhà LTMK ở Bà Rịa thăm, LTMK đọc bài thơ nầy tặng Nguyễn Trọng Tạo. Anh Tạo
nói:“Đi khắp nơi gặp nhiều nhà thơ minh
họa chính sách, tới Bà Rịa, mới gặp một thi sĩ…”. Sau đó, khi đăng trên
nguyentrongtao.org, vì lý do nhạy cảm và tế nhị, 2 câu cuối được biên tập lại
thành:
Đầu hè Quỉ vắng bóng người
Vỗ
vai Chúa, Phật trốn đời đi hoang.
Bốn câu lục bát,
bốn cảnh đời (hay chỉ một). Thoạt nghe cứ tưởng rằng tác giả báng
bổ Thánh Thần. Nhưng, nhà thơ đã đưa tay ra kéo xuống và thò tay
xuống kéo lên tất cả để hiệp nhất trong một điều vĩnh hằng: Thế
mới chính là Đời. Bởi đời là thế! Rất nhân sinh. Rất đời.
Hai
chữ “Rất
đời” là mượn chữ của Linh
mục Đặng Duy Linh (chánh xứ Đất Đỏ)
khi cùng chúng tôi nghe nhà thơ lần đầu đọc bài thơ này. Cha nói: “Chúa và Phật bỏ đi rồi, chỉ còn lại một
mình nhà thơ thôi. Nhà thơ không báng bổ
tôn giáo mà chỉ nói lên nỗi cô đơn của kiếp người. Rất đời!”…
Và, đã mấy năm nay,
mới bắt gặp lại một “mẫu” tôn giáo. Có lẽ cũng là duyên kiếp chăng?! Trong cõi
đời này, khắp cõi nhân gian, mấy ai là chưa gặp cảnh sinh ly tử biệt. Đời là
thế (C’est la vie) và thế chứ là đời. Hai thái cực trong cõi thiên hạ phong
trần: Đúng-Sai, Hay-Dở, Tốt-Xấu, Được-Thua, Còn-Mất, Thị-Phi, Sắc-Không…
Là lẽ thường tình, ai thuộc thái cực nào thì sẽ được tận hưởng thức mà mình vốn
dĩ “có được”! Nhưng có một điều sẽ xảy ra ở cả hai đầu: Mâu-Thuẫn. Đó là Đi và
Về. Hãy nghe Lê Thiên Minh Khoa diễn đat:
ĐI - VỀ
Tặng Mặc Phương Tử
Người đi, am bặt kệ kinh
Nhãn lồng chín rụng lặng
thinh hương chờ
Người về bồ tát làm thơ
Khói tỏa sen nhập nhoà bờ sắc
không
Đi ư? Ai lại không
đi? Không muốn đi? Không đi thì sẽ không bao giờ đến đích - Cái mà mỗi người đều
vọng tưởng. Đi… Có nhiều lí do, có nhiều cách. Nhưng, với LTMK, đi ở đây là
chia lìa, chia ly (sinh ly). Đã chấp nhận đi - không những thế mà còn phải đi - thì luôn có sự giày vò bứt rứt, thậm chí kiệt vọng. Mệt mỏi vô cùng! Nhạc sĩ
Trịnh Công Sơn đã từng do dự “Đi
đâu lanh quanh cho đời mỏi mệt”. Nhưng
dẫu sao cũng còn “một cõi đi
về”. Khi đi chắc ai cũng
từng ưu tư khắc khoải. Vì đi là:
Người đi, am bặt kệ kinh.
Nhãn lồng chín rụng lặng
thinh hương chờ.
Trong mỗi con người
đều có một cái AM rất riêng tư. (tôi thường gọi đó là “góc lập dị”) chính vì
vậy mà trên đời này có ai giống ai hoàn toàn đâu! Nếu là người đơn thân lẻ bóng
thì khi đi rồi còn đâu tiếng kệ tiếng kinh? Như vậy còn đâu là cõi nhân gian?
Hơn nữa, ở đây còn hương nhãn đợi chờ nữa cơ mà. Vậy ắt là đúng cảnh kẻ ở người
đi. Vậy thì sẽ có ai đó thốt lên “Người
đi, ừ nhỉ, người đi thật” (Tống
biệt hành - Thâm Tâm).
Phải cất bước ra đi, nào ai muốn thế! Cuộc đời
xoay chuyển đổi dời, mấy người cưỡng lại được đâu! Thôi đành “Cũng liều nhắm mắt đưa chân/ Thử
xem con tạo xoay vần đến đâu’ (Truyện
Kiều - Nguyễn Du). Chỉ xin nhắn nhủ một điều: Dẫu có cách xa nghìn
trùng diệu vợi, người hãy chắt chiu từng giọt mật hiếm hoi giữa đời, đẻ khi hội
ngộ ta có đủ tư thế để niềm vui vỡ òa, thắm đượm bao ngọt ngào tích tụ, quên đi
những phiền não ưu tư. Ngày tái ngộ, nếu được như thế hẳn là chẳng có niềm vui
nào có thể sánh bằng.
Có những người
tự nhủ “một đi không trở
lại”(nhất khứ bất phục phản). Thế
thì đau đớn quá! Đau vì vô vọng, vì thất vọng đến đỗi tuyệt vọng. Nhưng người
đi trong bài thơ này đâu phải thế. Vì sao đi? Chưa rõ! Nhưng chắc hẳn trong sâu
kín tâm tư đã có dấu vết sự quay về. Đó mới là tuyệt hảo. Mà về thì:
Người về bồ tát làm thơ
Khói tỏa sen nhập nhòa bờ sắc
không
Như đã nói ở trên,
ở đây có “hương chờ” nên người đi sẽ về. Nếu là người chấp
nhận cảnh đơn chiếc thì ít ra trong thời gian đi cũng lĩnh hội được ít nhiều
bổi bổ ích. Người đi là đơn thân hay có người chờ đợi đều có “thu nhập” qua
suốt quãng hành trình. Sẽ có “khói tỏa sen”. Đã nhắc đến cõi Phật thì không thể
không nhắc đến “Sắc – Không”thực
tế hay hư vô? “nhập nhòa bờ sắc không” ư? Lại “nhập nhòa” nữa chứ, nếu “khói tỏa sen đến (hay tỏa)
đôi bờ sắc không” thì dứt
khoát rồi. E rằng ở đây có sự bối rối suy tư dằn vặt. Nhưng người đã từng trải
thì ắt có sự dứt khoát lựa chọn. Thiên về “sắc”? Quá tốt. Vì đã qua thời gian
thử lửa, lẽ nào lại sa vào những lỗi lầm? Còn đã ngộ về “không”? Càng tuyệt vời
hơn. Bởi lẽ khi con người đã rũ bỏ được mọi bụi bậm chốn trần ai, bước vào cảnh
giới cao nhất, lòng không động, còn gì vướng bận đâu! Mọi hỷ, lạc, ái, ố, dục,
nộ, bi chỉ cần một cơn gió thoảng là tiêu biến vào hư không.
Ngày về dẫu có
thế nào cũng là ngày vô cùng đáng nhớ. Đau buồn ư? Ngỡ ngàng ư? Hạnh phúc tuôn
trào ư? Ai biết được! Mà ai cũng mong đó là ngày tuôn tràn những nhớ nhung mong
mỏi. Tất cả tâm tư tình cảm dồn nén bấy nay bật trào thành niềm hứng khởi vô
biên. Có lẽ so sánh với sự thức dậy của hỏa diện sơn sau ngàn năm ngủ yên cũng
còn khập khiễng. Tôi chợt nhớ đến bài kệ của Thiền sư Quảng Nghiêm đòi Lý: "Hưu hướng Như Lai hành xứ hành". Cần gì phải đi khắp chốn? Lặn
lội trong bể khổ trầm luân nhân thế này cũng quá đủ rồi. Qua rồi. Ta hạnh phúc
lắm thay vì “người về bồ tát làm thơ” cơ mà và
mỗi người cũng đã phải đang hoặc sẽ thành một “Như Lai” đấy thôi.
Người ta nói Bùi Giáng là nhà thơ
điên, không biết ông có điên hay không,
hay tại vì ông quá trổi hơn đời nên đời nói ông điên. Mỗi khi đọc
thơ Bùi Giáng, thì lại nhớ đến những bài thơ
lục bát ngắn của một nhà thơ hiện nay: Nhà thơ Lê Thiên Minh Khoa.
Lê Thiên Minh Khoa là nhà thơ lạ đời.
Khoa lạ đời ở chổ có mái tóc bồng bềnh trên khuôn mặt toàn xương mà nhìn vào
thấy ngay mình rất dễ làm thân, lại có giọng nói ngập ngừng… mà nghe thấy hay
như những bài thơ.
Những cảm nghĩ về Khoa có lẽ chủ quan nhiều vì do yêu thơ Khoa cũng như
một thời chúng tôi yêu thơ điên Bùi Giáng. Lê Thiên Minh Khoa có nhiều bài thơ
hay, có bài đã được đưa vào làm giảng văn trong nhà trường, nhưng những cái đó
thì cũng như những nhà thơ thành danh khác. Cái lạ đời khác của Lê Thiên Minh
Khoa đối với chúng tôi là những bài thơ
ngắn, nhất là những bài lục bát. Những bài thơ ngắn của Khoa không rắc rối ngữ
từ như thơ Bùi Giáng, không “tối nghĩa” như thơ Bùi Giáng, nó như vọt miệng nói
ra mà sao đọc rồi cứ nghe nhưng nhức trong người như có một vết thương chẳng
chịu lành, cứ nghe khang khác trong lòng giống như có điều chi mắc mứu mà không
thể nào giải được.
Và Lê Thiên Minh Khoa cũng có
lúc lên cơn vì tình, không như Bùi
Giáng nhưng cũng có thể gọi là điên, cái điên của những kẻ lạ đời:
Từ trong góc núi lên cơn
Về góc phố hỏi em còn đó chăng
Ngó lên ngó xuống ngó quanh
Uống ly đen nóng lại băng về rừng.
Hôm sau thèm được lên cơn
Về góc phố hỏi còn không cô nàng …
(Lên Cơn)
“Lên cơn” là triệu chứng của sự co giật. Minh Khoa không “lên cơn” ở cơ thể nhưng “lên cơn” ở tâm hồn. Anh biết
phương thức làm hạ không cho co giật. Đó là về góc phố thăm em. Cái lạ của bài
thơ là chỉ nơi nàng ở đã chửa được bệnh lên cơn của chàng. Câu thơ “Ngó lên ngó xuống ngó quanh” chứng tỏ
là không có nàng ở đó nên đành phải “uống
một ly đen nóng lại băng về rừng”. Thế mà hôm sau lại thèm “lên cơn” nữa.
Bài thơ không cần giải thích thì ai cũng biết đây là anh chàng yêu dại yêu khờ,
yêu như ma đuổi. Phải hiểu rằng tác giả đã biết không có nàng ở đó nhưng cơn
động kinh thôi thúc phải đi. Còn nếu đến đó rồi mới biết vắng nàng thì bài thơ
thường tình và sự lên cơn cũng bình thường như bao người yêu khác. Nhà thơ lặp
đi lặp lại các chữ “em còn đó chăng”,
“còn không có nàng” thể hiện về sự ảo
tưởng nàng vẫn chưa đi, nàng còn quanh quất đâu đây nơi góc phố. Câu thơ “Hôm sau lại thèm được lên cơn” thể hiện
bệnh đã thành mãn tính đến cử lại lên. Đọc bài thơ ta thấy hiện lên một anh
chàng cuồng si chạy đi rồi chạy về giữa rừng và phố, giữa phố và rừng, theo
đuổi một tình yêu không tưởng, nhưng trong đó cũng hiện nguyên hình chính ta,
có điều cường độ yêu trong ta chỉ bằng góc nhỏ của Minh Khoa . Đọc bài thơ ta
thấy chất nghệ sĩ khùng khùng thật đáng yêu, và trong ta biết bao xao xuyến
trong lòng khi liên tưởng cuốn phim quay cảnh đi, về của anh người rừng
làm thi sĩ đang yêu.
Trong thơ lục bát ngắn của Minh Khoa, có những từ ngữ “quen mặt” mà được dùng rất “lạ đời” nên
rất đắt địa và bất ngờ, gây khoái cảm và
đồng điệu ở người đọc. Chính chúng nâng văn bản tưởng như văn vần lên thành
THƠ. Chẳng hạn, trong bài “Chân dung tự họa (III)”, nhà thơ
viết:
sáng mai thấy ta vẫn còn
buồn năm phút tại Diêm Vương nuốt
lời
ta không là kẻ chán đời
là ta chán ngán làm người
như ta
Nếu như nhà thơ viết “làm
người trần gian” hay “nhân gian,
dương gian” thì là văn vần, ước lệ,
lặp lại, là hơi… “sến”. Rất may là anh đã viết như thế, “như ta”. Chỉ một từ
ngữ đã biến bốn câu tự sự, tự họa thành thơ,
mà là thơ hay.
Cảm ơn nhà thơ đã cho chúng tôi những dòng thơ đẹp
Cảm ơn nhà thơ đã truyền vào hồn chúng tôi nỗi nhớ khôn nguôi và rất ngọt ngào.
Thơ ngắn LTMK, nói chung và lục bát ngắn Lê Thiên Minh Khoa, nói riêng còn
nhiều, nếu viết hết thì sẽ rất dài trang giấy. Hy vọng giới thiệu một vài bài
thơ lục bát ngắn của Khoa để mở cửa cho ai đó đi vào vườn thơ, ngắm hoa đơn sơ
mà hương thơm đậm đà thi vị và lạ lẫm biết bao!
Phạm Sáu – Châu
Thạch
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét