LỤC
BÁT TÌNH
Tôi tìm về với... ngày xưa
Câu thơ Lục Bát, ru đưa tình sầu
Tôi về trầu héo, khô cau
Em đi tàn “mộng
ban đầu…” ngây thơ.
Tôi về, bến mộng bờ mơ
Neo con đò nhỏ, đợi chờ người thương
Tôi về, đốt một nén hương
Buồn theo sợi khói, vấn vương ngọt ngào
Tôi về, theo gió xôn xao
Thơ tình năm cũ, bay vào cô liêu
Tôi về, tìm lại vườn yêu
Hoa Soan tím rụng... một chiều sang ngang
Tôi về, tìm một cung đàn
Ru em giấc ngủ mơ màng, thâu đêm
Tôi về, gối cánh tay êm
Câu Hò, Điệu Lý… ngọt mềm, thần tiên.
Tôi về, tìm chút ưu phiền
Chiều tan bóng xế, sầu nghiêng qua đời
Tôi về, ngắm Lá Thu rơi
Chợt nghe đau xót, một thời yêu thương
Tôi về, tìm lại dư hương
Gió Heo May thổi mùa thương, tiêu điều
Tôi về, đọc lại thơ yêu
Nghe dư âm vọng sóng triều rưng rưng
Tôi về, nhớ biển thương rừng
Nhớ câu “muối
mặn… cay gừng…” em ơi.
Bây giờ… đôi đứa đôi nơi…
Quanh tôi hoa trắng… rụng rơi bốn mùa.
NHỚ
SUÔNG
Đón đưa… Đưa đón chung tình
Chiều mưa khuất bóng Chợ Dinh nhạt nhòa
Em đi… đi tới
Ngã Ba
Bước thêm bước nữa… hay là… chờ nhau?
Em đi, ngày ấy Mưa Ngâu
“Ngưu
Lang - Chức Nữ…” qua cầu trong mơ
Em đi, nhẹ bước vào thơ
Gót hài phiêu lãng, mờ mờ, chơi vơi
Em đi, lá rụng đầy trời
Heo May thổi nhẹ, áo người gió lay
Em đi, để áo lại đây
Mùi hương mê muội, đắm say tình đầu…
Em đi, ngả nón trông cầu
Lục Bình tím ngắt, một màu thê lương
Em đi, gió thổi muôn phương
Cho khô ráo hết, nhớ thương trong lòng
Em đi, biết mấy chờ mong
Tóc thề ngày cũ, theo chồng sang ngang
Em đi, tính chuyện đá vàng
Để tình “gãy
gánh giữa đàng…” mà đau
Em đi, không biết về đâu
Bóng chim, tăm cá... nỗi sầu xa khơi…
Em đi, góc biển chân trời
Thơ tình đã cũ… một thời đã qua
Em bây giờ… của người ta…
Nhớ nhau thì cũng chỉ là… nhớ suông!
CHÂN TÌNH
Ước gì… trở lại ngày xưa...
Thuở còn son rỗi… em chưa có chồng
Để tôi… hóa chiếc hài hồng
Cho em… nhẹ gót phiêu bồng rong chơi
Để tôi, hóa cánh hoa rơi
Cho em ép vở,
nhớ thời yêu nhau
Để tôi, hóa sóng bạc đầu
Cho em ru mãi một câu hẹn thề
Để tôi, hóa buổi chợ quê
Cho em rao bán câu thề thuở xưa
Để tôi, hóa gió đong đưa
Cho em nghe tiếng yêu thừa rụng rơi
Để tôi, hóa tiếng đàn lơi
Cho em gõ nhịp, trong hơi rượu nồng
Để tôi, hóa biển hóa sông
Cho em bến đợi, bờ mong u hoài
Để tôi, hóa chiếc lá khoai
Cho em đổ nước ra ngoài… buồn không ?
Để tôi, hóa “… Sáo sang sông… ”
Cho em mở cửa, sổ lồng bay cao
Để tôi, hóa giấc chiêm bao
Cho em lỡ bước, đi vào trong nhau
Để tôi, hóa cuộc biển dâu
Cho em thề thốt một câu vĩnh hằng
Để tôi, hóa một vầng trăng
Cho em xẻ nửa… sao băng trắng ngần…
Cho tôi… Cát Bụi... hóa thân...
Để em “Lộng ảo thành chân…” cuộc tình.
Nha Trang, tháng 5. 2018
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét