SẦU
RIÊNG
Khi lá hát giữa bờ xa sóng cỏ
Gọi sầu riêng hoài hủy một âm ba
Vầng nhật nguyệt muôn năm thành xám đỏ
(Tình khơi nguồn máu thắm chảy ê da)
Em cắn vỡ tiếng cười xanh ngọc bích
Rơi xuống đời ta nặng gánh oan khiên
Em lùa gió xoay hồn ta quay quắt
(Thiền căn ta chua xót
thấu trăm miền)
Dù tiếc nuối đã ăn mòn kí
ức
Ngoài hiên mưa ôm kỷ niệm
tượng hình
Màu tâm thức đã sa mù
khói bạc
(Mưa bây giờ em chưa đủ
khôn lanh)
Ngày ló dạng từ em run nhịp thở
Bờ môi đau mưng mủ một cuộc tình
Gió sẽ gọi u hoài trăm nỗi nhớ
(Em sẽ buồn khi thương kẻ yêu tinh)
Mặt trời đỏ nở trong mùa
sám hối
Rừng trong em cỏ lá cũng
bạc màu
Ta hóa kiếp giữa trùng
trùng tội lỗi
(Người ơi người, sao nỡ
giận thâm sâu)
Khi sóng vỗ tan tành bờ
hư ảo
Người sơn khê lồng lộng
tiếng gọi sầu
Loài thú dữ thở tanh mùi
đạt đạo
(Thiền căn ta ứng nghiệm
lẽ nhiệm màu)
CHIÊM
BAO
Anh nằm mộng, thấy anh thành muông thú
Chẳng biết làm gì, đi xuống đi lên
Anh hả miệng giả làm con vượn hú
Trăng chưa tan, mà bóng ngã lăn kềnh!
Anh nằm mộng, thấy anh thành bóng núi
Lưng nghe đau, khi cây cỏ nẩy mầm
Điều rất lạ, là khi lòng đau nhói
Anh yêu đời và quán triệt nghĩa trăm năm!
Anh nằm mộng, thấy người anh chín đỏ
Chim muông về chia chát trái nhân sinh
Anh hốt hoảng nhận ra đời cam khổ
Đốt hương đêm, xem máu chảy trong mình!
Anh nằm mộng, thấy tiền thân rực lửa
Cả người xoay theo nhật thực u minh
Khi thần thánh đã ngã người nôn mửa
Hào quang xưa đã xuất hiện nguyên hình!
Anh nằm mộng, thấy mắt xanh như ngọc
Cõi thế nhân, anh nhìn thấu tị hiềm
Lòng quá nãn, khi hiểu mình bất lực
Nghe tan hoang dữ dội cõi mê thiền!
Anh hết mộng, khi lòng anh thấm mệt
Những mê đời theo dằn vặt nhiễu nhương
Khi đất trời này chìm trong Hư – Thực
Là tâm linh anh đạt đạo vô thường!
CHIỀU
SAY
Ngày đáo xứ em buồn dễ sợ
Nơi đây mù mịt khói quan biên
Chiều say chợt nhớ về phố chợ
Thương ta đời oằn gánh oan khiên
Rừng dựng chân mây rừng u tịch
Đường xa hiu hắt bóng nhạn về
Thời mạt dấn thân lầm Đất Trích
Thương quê nhà lạc nẻo sơn khê
Lâu nay xuôi ngược dòng định mạng
Mõi vó trăm năm bước thẫn thờ
Núi chắn, rừng ngăn, chiều lãng đãng
Thở một tiếng dài động căn cơ
Lâu riết đâm khùng như trái đất
Cũng vu vơ hết sáng lại chiều
Hát quẩn quanh bài ca tàn tật
Lòng nhớ nhà quyện khói hắt hiu
Buông thân rớt xuống đời khinh bạc
Tráng sĩ buồn thiu một chỗ nằm
Lâu năm sầu dấy lên bát ngát
Về đâu, về đâu, cuộc trăm năm?
Rượu uống, đôi khi cuồng
bất tử
Túm áo người xưa đòi ấn
công hầu
Không lẽ suốt đời làm lê
thứ?
Nhớ kiếp xưa, đội mảo
mang râu
Thương ta trọn một đời mây nổi
Theo bóng công hầu lắm gian nan
Bây giờ người trốc trơ già cỗi
Vỗ bụng mình thấm ý cười khan!
Nha Trang, tháng 11. 2018
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét