1.
Khi đọc Trần Đăng Khoa viết về
tâp "Bảy Sắc Mơ" của Ái Nhân (Bùi Cao Thế), nhà thơ Nguyễn Đăng Hành mắng tôi đã hùa vào với
nhà thơ Trần Đăng Khoa để bêu xấu bạn anh - Ái Nhân Bùi thi sĩ:
- Cả bài dài hàng mấy nghìn chữ,
lão Khoa không thèm đả động đến 1 câu thơ của tay Thế “hâm”, toàn tán hươu tán
vượn về bùa mê thuốc lú của nàng thơ với mấy thằng dở người,... khác đếch gì
lão Khoa chửi tay Thế đã không biết làm thơ còn mắc bệnh ngộ chữ. Chú là chỗ
anh em đồng hương với tay Thế, không gạt bài ấy đi mà lại hùa vào với lão Khoa,
đưa bài lên trang web làm trò cười cho thiên hạ?
Tôi phân trần:
- Em điện cho anh Thế, nói bài
của anh Khoa rất hay, nhưng trang nhà không có mục thư giãn cuối tuần ... Anh
Thế bảo kệ, cứ đưa lên cho vui. Em biết làm sao?
Anh mắng xối xả:
- Chú ngụy biện. Sao chú không
nói toẹt ra bài ấy Trần Đăng Khoa “chê khéo” Bùi Cao Thế là không biết làm thơ.
Rồi anh đột ngột đổi chuyện:
- Trang Văn đàn Nguyễn Nguyên Bảy giới thiệu 3 bài thơ: Quê Nghèo, Dấu Hỏi và Hồn
Quê của chú in trong tập
sách "Thơ Và Bạn Thơ 8", ghi là tác giả gửi đăng, không
ghi người chọn như các tác giả khác. Chú gửi bài để đăng trong tập sách đó à?
Tôi trả lời:
- Em gửi bài đăng trên trang đó
cho vui chứ không gửi để in "Thơ Và Bạn Thơ". Chắc chú
Bảy chọn mấy bài đó đưa vào.
Anh trầm giọng:
- Các tác giả khác thì ghi người
chọn nhưng với chú lại ghi tác giả gửi đăng, có phải chủ ý để người đọc hiểu
sai về chú...
Tôi cười lớn:
- Anh cứ quan trọng hóa vấn đề.
Chú Bảy không có ý đó đâu.
Anh lẩm bẩm: - Chú thật thà quá. Rồi cụp máy
2.
Mươi hôm sau, anh điện cho tôi,
vẻ rụt rè:
- Anh hỏi câu này, chú trả lời
thật nhé. Bài "Ẩm trời" của chú, đáng mấy điểm.
Tôi có chút ngập ngừng:
- Tự chấm điểm thì em không biết
cho điểm mấy nhưng bài đó cũng thường thôi, không thể là hay.
Anh ồ lên, lanh lảnh:
- Vậy mà bác Châu Thạch khen hết
lời.
Tôi cười, nửa phân trần:
- Chú Châu Thạch khen hay ở
phong cách tỏ tình mới lạ, bạo liệt chứ không khen bài thơ "Ẩm trời"
hay.
Anh chậm rãi:
- Anh nghĩ bác Châu Thạch vì quý
người mà quý thơ. Bác Châu Thạch nhiều bài bình rất sâu, rất hay, anh rất phục
nhưng đọc mấy bài bình kiểu quý người quý thơ như thế không sướng.
Rồi giọng anh lanh lảnh, vút
lên:
- Anh mới đọc mấy bài bình thơ
của ông Bùi Đồng. Cha này bình tốc độ, tài tử, không ngại va chạm. Bình chưa
sâu nhưng đọc dễ chịu. Không như ông “người quen” õng ẹo của chú, quý ai thì
bốc thơm lên tận chín tầng mây, ghét ai thì đạp người ta xuống tận chín tầng
địa ngục.
Tôi ngớ người, hỏi:
- Người quen? Là ai vậy?
Anh cười cười:
- Chú cứ giả bộ. Tay đấy chơi
thân với lão dị hợm, vợ không lấy, cứ suốt ngày vỗ ngực nhận mình là đệ nhất
thiên hạ triết học. Hai thằng đấy xoắn lấy nhau, tạo thành cặp bài trùng, suốt
ngày nhòm ngó thiên hạ, ai không vừa ý là ngoạc mồm chửi người ta. Lão Trần
Mạnh Hảo ông ổng chửi người khác về thơ phú kém cỏi còn nghe được, chứ 2 tay này, thơ văn cũng
thường mà cứ lộng ngôn, rống lên chửi người khác thơ văn chẳng ra gì. Thật là
trò rẻ tiền.
Tôi ngắt lời:
- Chuyện của thiên hạ, kệ người
ta, anh nhiều chuyện làm gì.
Anh sẵng giọng:
- Anh là bạn chú. Tay õng ẹo Đỗ
Hoàng cũng là chỗ chú quen biết, anh mới nhắc. Chú bênh mấy tay đấy à.
Không để tôi phân trần, anh cụp
máy. Tôi gọi dăm bảy lần anh cũng không chịu nhấc máy.
3.
Khi bài "Mơ quê trong
"Xóm Cỏ" của Nguyễn Khôi", anh điện cho tôi, chùng giọng:
- Anh có lỗi với bác Nguyễn
Khôi. Khi đọc "Chân dung 99 nhà văn Việt Nam đương đại",
anh không ưng cách bác Khôi vẽ mấy chân dung nhưng chỉ nghĩ trong đầu. “Thầy”
Hoàng Xuân Hoạ điện cho anh, giãy nảy lên là "tầm cỡ tao mà ngồi cùng
chiếu với mấy thằng bạn rượu của tay Khôi à!". Anh hỏi là ai? “Thầy”
Hoạ bảo: "Thằng Xuyến và mấy thằng ngồi uống rượu với tay Khôi ở nhà nó
đấy. Chúng nó là bạn rượu nên bốc thơm nhau ghê quá. Thằng Văn Thùy, cả đời thơ
chỉ được mấy bài làng nhàng, tay Khôi cũng xếp nó ngồi cùng chiếu với tao, với
ông Nguyễn Nguyên Bảy? Bắt chước người ta vẽ chân dung nhưng vẽ chân cẳng mặt
mũi có ra hồn đâu. Hành làm một bài thế này... thế này... đập thẳng tay vào.".
Anh nhận lời nhưng không viết theo ý “thầy” Hoạ vì viết thế thì mất dạy với bác
Khôi. Anh viết theo cảm nhận của anh nhưng vì không cân nhắc, đã có những câu
thất lễ với bác Khôi. Cũng vì không viết theo ý “thầy” Hoạ nên “thầy” ấy cạch
mặt anh từ bữa đấy. Hôm gặp bác Khôi ở nhà chú, định xin lỗi thì bác ấy chửi
anh là thằng lưu manh. Anh đau quá, không nói được lời xin lỗi.
Tôi bảo:
- Sao anh không điện xin lỗi chú
Nguyễn Khôi.
Anh trầm giọng:
- Thôi, khi nào gặp bác Khôi,
chú xin lỗi giúp anh. Hoặc, nếu viết bài nào về bác Nguyễn Khôi thì chú chêm
lời xin lỗi hộ anh.
Tôi vội ướm:
- Em định làm một bài, tập hợp 7
tâm sự của anh qua điện thoại như thế này, ý anh thế nào?
Anh cười:
- Chú cứ viết đúng sự thật, đừng
gia giảm, mặc ai chửi anh cũng được. Nhưng chú nên học cách viết bỗ bã, lỗ
mãng, đề cao cái tôi cực đoan như tay Phạm Đức Nhì, đọc thấy đầy chất lưu manh,
đểu cáng trong đó mới sướng.
Tôi bật cười:
- Nói Phạm Đức Nhì đề cao cái
tôi cực đoan còn được, chứ nói Phạm Đức Nhì là lưu manh, đểu cáng... thì không
ổn.
Anh ngắt lời:
- Chú sợ bị Phạm Đức Nhì chửi
tiếp như hồi chú "bênh" bác Nguyễn Khôi à? Anh thấy lạ, vụ đấy, bác
Khôi gửi thư kêu cứu tới mấy chục bạn mà không ai lên tiếng. Chú là
"bạn" mới quen trên facebook lại đứng ra “đòi lại sự công bằng” cho
bác Khôi? Chiến hữu của bác Khôi toàn người tên tuổi lừng lẫy văn đàn, người ta
chẳng lên tiếng, chú thá gì mà nhảy vào đánh nhau với “cối xay gió”? Nói thật,
chú ăn chửi của tay Nhì cũng đáng. Anh hỏi thật nhé. Sau vụ bị tay Nhì chửi rát
mặt, bác Khôi có cám ơn chú nửa lời không? Chú đã thấy chú ngu chưa?
Có lẽ sợ tôi phản bác, anh cụp
máy luôn. Nhất quyết không nghe máy khi tôi điện đến.
4.
Khi bài "Như thiếu nữ
đã vào chùa xuống tóc" của tác giả Nguyễn Bàng được vài ngày, anh điện cho tôi, giọng không vui:
- Sao chú lại đưa tâm sự riêng
của bác Nguyễn Bàng về bài "Biển của Nguyễn Thanh Lâm trong RỪNG
XANH MƯA" lên các trang mạng thế? Bác Nguyễn Bàng góp ý riêng mà
chú chưng ra với mọi người làm gì?
Biết anh thật lòng nên tôi giãi
bày:
- Anh biết đấy, giờ mấy ai thật
lòng như chú Nguyễn Bàng. Người ta chỉ nói với nhau những lời có cánh, dại gì
chỉ ra những điểm yếu, những hạn chế của người khác để "mua" sự phiền
phức. Em chia sẻ góp ý của chú như là bài phản biện để bạn đọc cùng thưởng
thức. Em tin bài viết của chú sẽ hữu ích cho bạn đọc.
Có vẻ chưa an tâm, anh gặng:
- Thế chú có đặt cương vị nhà
thơ Nguyễn Thanh Lâm khi đọc "Như thiếu nữ đã vào chùa xuống tóc"
sẽ phản ứng thế nào không?
Tôi chậm chậm trả lời:
- Cũng vì ngại anh Lâm không vui
nên em lừng khừng thời gian khá dài không đưa bài lên trang. Nhưng anh biết
tính anh Lâm rồi đấy: Thẳng tính và cầu thị, hơn nữa, góp ý của chú Nguyễn Bàng
nhiều tính xây dựng, cũng nhẹ nhàng, chân thành nên sau vài tháng đắn đo, em
chủ động gửi các trang mạng.
Anh có vẻ vẫn chưa an tâm, gặng
tiếp:
- Thế ông Lâm nói thế nào? Chú
chưa hiểu ông Lâm bằng anh đâu. Thẳng tính nhưng khi không vừa ý ai thì nghỉ
chơi luôn. Hôm anh với chú tranh luận bài "Mợ Hữu" của
Trần Nhuận Minh, anh điện cho ông Lâm để tham khảo ý kiến, ông ý mắng anh vỗ
mặt: - Xuyến nó bình thế là OK
rồi còn tranh luận đéo gì nữa. Rồi cụp máy. Anh điện lại mấy lần, ông ý
không thèm nhấc máy.
Rồi anh chuyển giọng thủ thỉ:
- Anh vừa đọc mấy bài ông Nguyễn
Xuân Dương bình "Hương Quê", "Tâm Sự Nàng
Thúy Vân"... có vẻ là ông ấy nghiêng về "tán thơ"?
Tôi cười:
- Theo em thì đấy là mấy bài cảm
nhận thăng hoa cả về cảm xúc và ngôn từ. Rất lãng tử mà tinh tế, phóng bút mà
sâu sắc. Không phải là những bài "tán thơ".
Anh bât cười: thật á? rồi cụp máy.
5.
Sáng 30.11.2018, rất sớm, anh đã
điện cho tôi:
- Chú có biết Nguyễn Thế Duyên
không? Hắn vừa chửi Nguyễn Hoàng Đức đã ngu dốt, còn mất dạy dám đòi lật đổ
tượng đài Nguyễn Du. "Thầy" Hoạ chịu khó nâng bi thằng cha Nguyễn
Hoàng Đức này lắm. Một chặp cũng nhắng nhít đòi lật đổ tượng đài Nguyễn Du.
Loại theo voi hít bã ý mà.
Tôi ngắt lời:
- Nói chuyện khác đi anh ơi. Em
không thích nghe chuyện kiểu này đâu.
Anh ha hả cười:
- Chú dị ứng với
"thầy" Hoạ à? Anh nhớ chú bị “thầy” Hoạ chửi vỗ mặt khi đề tặng
“thầy” ý bài thơ "Thế gian say".
Tôi giãi bày:
- Thấy chú ấy hay viết status
phê phán thói hư tật xấu trong xã hội nên em mới đề tặng, biểu thị sự quý mến,
đồng cảm của em.
Anh cười lớn, giọng phấn chấn:
- Nhưng “thầy” Hoạ lại tưởng chú
đá đểu bệnh cuồng vĩ của “thầy” ý vì bài thơ của chú có câu "đập chén
trở cờ". Mắc bệnh cuồng vĩ, có tật giật mình, suy từ ta ra người ý mà.
Thích được khen lắm. Chê thơ Chử Văn Long, Trần Quang Quý, Nguyễn Quang
Thiều,... Già rồi còn đú đởn thơ phú yêu đương, nghe giả cầy lắm. Buồn cười ở
chỗ là không biết sự vô duyên của mình lại xăng xái chê người khác...
Để cắt chuyện, tôi vội "rủ
rê":
- Chủ Nhật về Ân Thi chơi đi.
Chiều nay em về, sáng thứ hai mới lên Hà Nội.
Anh hề hề cười:
- Hết năm nay anh mới rảnh. Hôm
nọ, Văn Thùy điện cho chú nhưng chú không nghe máy. Ông ý đến tặng anh tập thơ
hơn nghìn trang, coi như là tổng hợp sáng tác cả đời của Văn Thùy, trong đó in
3 bài bình thơ Văn Thùy. Bài của Trần Đăng Khoa không biết Văn Thùy có cắt bỏ
đoạn nào không nhưng bài của chú ông ý bỏ hết những đoạn chú chê. Anh bảo cắt
bỏ phần chê làm bài viết của nó mất tính xây dựng, Văn Thùy nói, "nó
chê tao phũ phàng quá, tao cắt bỏ cho đỡ tức.".
Hôm qua, anh vào trang Đặng Xuân
Xuyến, đọc Sương Nguyệt Minh nhưng mới đọc mấy bài. Chú thấy văn của Sương
Nguyệt Minh thế nào?
Tôi hỏi lại:
- Anh đọc bài viết về Nguyễn
Hoàng Đức chưa? Dí dỏm, hay mà thâm.
Anh hỏi dồn:
- Thế truyện ngắn của hắn thế
nào? Có xứng với giải thưởng không?
Tôi thật lòng:
- Em đọc vài truyện ngắn của anh
ấy nhưng không thích.
Anh gặng hỏi:
- Nghĩa là chú chê truyện ngắn
của Sương Nguyệt Minh?
Tôi cười:
- Anh không nên suy luận kiểu
quy chụp như thế. Thích hay không thích là một chuyện. Còn khen hay chê lại là
chuyện hoàn toàn khác. Em mới đọc vài truyện, sao đưa ra lời nhận xét chung về
truyện ngắn của anh ấy được.
Anh tiếp lời:
- Anh thấy Trần Mạnh Hảo
"phang" Sương Nguyệt Minh rất xác đáng. “Bộ 3 chọc ngoáy" đã ghi
điểm trong việc chỉ đích danh bọn "Văn Chương Giả Cầy".
Rồi đột ngột, anh chuyển
"đề tài":
- Hôm nọ, tay Thế
"hâm" phàn nàn chú lấy thông tin từ bọn đố kỵ với hắn nên viết chuyện
điên của hắn chưa chuẩn. Hắn điên nhưng không cởi truồng, không vắt vẻo ngồi
hát những câu vô nghĩa. Cũng không ré lên cười một mình rồi nhận là "Ngọc
Nữ cô nương". Hắn bảo: "Xuyến nó phóng bút, làm hỏng hình ảnh
của em.".
Tôi trả lời:
- Anh Thế điện trách em chỉ nghe
người làng xã kể mà không hỏi lại anh ấy, làm hình ảnh anh ấy bị méo mó. Anh ấy
bảo, lúc điên là lúc trí tuệ anh ấy cực thăng, diễn thuyết rành rẽ, mạch lạc,
bảo vệ quan điểm đến cùng. Những lúc điên, anh ấy thường tìm gặp các lãnh đạo
để góp ý về chiến lược phát triển kinh tế, chiến lược đào tạo con người, góp
phần làm giàu cho địa phương, cho đất nước, được mọi người tán thưởng rầm
rầm... Em nói: Anh điên nhưng tỉnh quá, thế thì ai tin?
Anh thủ thỉ:
- Mà anh thấy, Ái Nhân vẫn không
chịu tỉnh chú ạ. Vẫn cứ lên facebook cãi với mọi người là hắn không điên như
chú viết. Hắn điên theo kiểu của vĩ nhân tỉnh lẻ, của nhà thông thái cơ... Nặng
lắm rồi chú ạ. Anh quý Thế "hâm" ở sự ngây thơ. Hắn ngây thơ tin 100%
những lời còm khen hắn đẹp trai, thơ hay rồi hồn nhiên đem đi khoe. Lạ thế.
Ngần ngừ một lát, anh hỏi:
- Chú nhớ hôm uống rượu ở nhà
chú, "thầy Hoạ" rối rít khen thơ chú không?
Tôi ngớ người một lúc, rồi trả
lời:
- Em không, vì lúc "trà dư
tửu hậu", những chuyện xã giao thì nhớ làm gì.
Có vẻ không hài lòng, anh chùng
giọng:
- Hôm đấy, "thầy" Hoạ
xin tập bản thảo thơ của chú, nói "về đọc lại để bình mấy bài thơ của
Xuyến vì chú đồng cảm với mấy bài thơ đó lắm", thế mà về nhà,
"thầy" Hoạ liên tục điện, bảo: "Hành đừng bình thơ của thằng
Xuyến, tự hạ thấp Hành đấy. Nó biết đéo gì về thơ mà bình? Chỉ có bọn đéo hiểu
gì về thơ mới xúm vào bình thơ của nó.". Anh nói là Xuyến có khiến em
và bác bình thơ của nó đâu, thích mấy bài thơ đó thì em bình. Thế là
"Thầy" Hoạ mắng anh là thằng điên.
Tôi phá lên cười:
- Nói chuyện khác đi anh. Nghe
mấy chuyện đó, em không khoái.
Một thoáng ngập ngừng, anh mới
hỏi:
- Chú thật sự không giận
"thầy" Hoạ chứ?
- Vâng. Chẳng lẽ anh vẫn chưa
hiểu tính em sao.
Anh lẩm bẩm: lạ nhỉ. Rồi cụp máy.
6.
Chiều ngày 03.12.2018, anh điện
cho tôi, thắc mắc:
- Chú gây thù chuốc oán gì với
tay Việt Thắng trong Sài Gòn mà chiều qua hắn điện chửi chú ghê quá. Hắn chửi
chú xấc xược khi phác họa chân dung Văn Thùy, đá xoáy nỗi đau cả đời của Văn
Thùy. Anh bảo hắn đọc chậm lại bài thơ "Văn Thùy dị nhân", ngẫm kỹ rồi
hãy chửi thằng Xuyến. Bài thơ ấy Xuyến nó viết bằng sự trân trọng, cảm mến, xót
thương từ đáy lòng. Văn Thùy rơi nước mắt khi đọc lời bình của Nguyễn Đăng Hành và Chử
Văn Long đấy... Hắn cười: "Em biết rõ về thằng này. Hắn là đồng hưong
huyện với Văn Thùy, cách nhà Văn Thùy có mấy cây số mà hắn chơi Văn Thùy quả
đắng quá.". Thông cảm, vì Việt Thắng thần tượng Văn Thùy ghê
lắm. Với hắn, Văn Thùy lung linh như một tượng đài.
Hắn còn tranh luận với anh về
“bộ 3 chọc ngoáy” thích vén váy lên làm loạn xã hội. Chú đã đọc thơ Bành Thanh
Bần chưa? Thơ ấy mà thằng cha Nguyễn Hoàng Đức khen không tiếc lời là cả thế kỷ
may ra mới kiếm được 3 thi sĩ có tài thơ “nặng ký” như thế. Thằng điên! Khen
thế không sợ trẹo mồm à? Cả lão Trần Mạnh Hảo nữa. Thơ của nhà thơ khiếm thị
Việt Anh, cũng thường thôi, thế mà lão cúi xuống, phùng mang trợn mắt, dồn hết
công lực thổi bay Việt Anh lên tận chín tầng mây là một thiên tài thế kỷ. Đúng
là thằng điếm bút, loạn ngôn! Hắn coi thiên hạ mù hết nên vung vẩy khen như con
điếm ve trai.
Tôi bật cười, hỏi bộ ba đó có
thù oán với anh à? Chuyện của người ta, anh “ôm” làm gì. Anh ngắc ngứ chút, rồi
chậm rãi:
- Thì cũng từ thằng cha Vũ Việt
Thắng, chiều qua hắn chửi chú chán chê xong quay ra ca ngợi “3 ả” hết lời nên
anh thấy chướng tai mới kể cho chú.
Tôi nhớ, có lần anh nói anh Việt
Thắng chê tôi “làm thơ mà không theo luật, hình như thằng này không biết
luật”. Tôi thật lòng: - Anh Việt Thắng nói đúng đấy. Ngay
cả thể thơ Lục Bát, em cũng không biết thế nào là lỗi Lạc Vận, thế nào là lỗi
Phong Yêu. Anh cười, chửi tôi là thằng ba xạo.
Lần này cũng vậy. Tôi lại cười,
nhắc anh như lần trước:
- Lần sau anh Việt Thắng điện
tới thì nhờ anh nói giúp em lời cám ơn anh ấy. Nếu không quan tâm tới em thì anh
ấy chả nói những câu xây dựng thế đâu.
Anh lẩm bẩm: - Ừ, ừ... rồi cụp máy.
7.
Sáng ngày 23.12.2018, anh điện
cho tôi, giọng nhiều tâm sự:
- Anh đọc trận quyết chiến giữa
ông Châu Thạch với ông Nguyên Lạc bên Mỹ về bài "thơ Đường hậu hiện
đại" của Châu Thạch thấy buồn thì nhiều, cười thì không được. Đều
trên dưới 80 tuổi rồi mà chửi nhau như dân chợ búa trên facebook. Ông Nguyên
Lạc thâm và đểu khi dùng thái độ nhã nhặn, lịch thiệp để ra đòn với ông Châu
Thạch. Lại được ông Phạm Đức Nhì ma mãnh mượn thơ của ông Chu Vương Miện tung
cú sút chiếm thế thượng phong. Ông Châu Thạch lụy chữ tôi quá mà làm hỏng hình
ảnh lâu nay xây dựng là người hiền hòa, trọng nghĩa. Lại thêm ông Lang Trương
chỉ biết ra đòn bằng những lời bù lu bù loa nên thế trận nghiêng hẳn về phía
Nguyên Lạc. Ai cũng biết ông Nguyên Lạc mượn bài viết để “chơi” ông Châu Thạch,
đẩy mình lên cao nhưng nếu ông Châu Thạch nhã nhặn trả lời thì mưu kế của ông
Nguyên Lạc thất bại. Tiếc quá. Tiếc quá. Trận chiến này ông Châu Thạch mất nhiều
quá.
Tôi trầm ngâm:
- Em có biết chuyện đó nhưng
không thể còm...
Anh ngắt lời:
- Chú không tham gia là đúng.
Con người ta khổ vì lụy chữ tôi nhiều quá.
Rồi anh cao giọng:
- Anh thấy ông Phạm Ngọc Thái cư
xử khá hay. Bị ông Nguyên Lạc xỏ xiên thậm tệ nhưng ông ấy không thèm lên
tiếng, vẫn tiếp tục "tự sướng" kiểu điên khùng của riêng mình ông ấy,
hành động đó khác gì ông ấy chửi Nguyên Lạc: mày
sủa kệ mày, tao đi cứ đi. Bị Nguyên Lạc nhục mạ là kẻ cuồng vĩ, không biết
bình thơ,... nhưng ông Phạm Ngọc
Thái kệ, cứ "tự sướng" tiếp,
thế là ông ấy khác gì đã trả lời ông Nguyên Lạc: mày cũng giống tao nhưng chó hơn
tao là mày vấy cứt vào người khác để mày được thơm hơn. Vụ này, ông Nguyên Lạc thua trắng ván.
Rồi anh hỏi
tôi:
- Chú đã tập hợp bài trao đổi
giữa anh với chú về mấy chuyện thế này chưa?
Tôi trả lời:
- Chốc em ghi lại cuộc nói
chuyện này là xong. Chiều hoặc tối em chuyển anh đọc qua facebook ở chế độ CHỈ
MÌNH TÔI và tag tên anh. Sau 7 ngày, nếu anh không ý kiến chỉnh sửa gì thì em
sẽ đưa lên trang phụ CHUYỆN BẠN VĂN và cho bài hiện ở TRANG CHỦ vào dịp Tết
Nguyên Đán Kỷ Hợi - 2019,
Anh khẽ ừ... rồi hỏi tôi:
- Chú định làm kiểu phỏng vấn à?
Như thế thì vô duyên, mà cũng giả tạo lắm.
Tôi trả lời:
- Em kể lại 7 cuộc điện thoại
anh tâm sự về những "nhân vật" em có quen, biết hoặc có nghe tên tuổi
họ nhưng chỉ đả động đến chuyện văn chương. Chuyện "thâm cung bí sử",
em nghe chỉ để biết thôi....
Anh ngắt lời:
- Anh cũng định nhắc chú điều đó
nhưng chú nhớ là phải ghi đúng những câu chữ anh nói. Anh biết, anh sẽ bị nhiều
người chửi nhưng không sao. Sự thật cần phải được tôn trọng chú ạ.
Tôi vâng dạ với anh nhưng thú
thật vẫn lợn gợn những e ngại.
*
Chiều nay, 30 tháng 12.2018, sau
7 ngày bài đưa lên trang facebook ở chế độ CHỈ MÌNH TÔI và tag tên anh, tôi
điện hỏi anh đã đọc kỹ chưa? Có cần chỉnh sửa gì không? Anh hề hề cười:
- Chú là thằng nhát gan. Sợ bị
nghe chửi lây nên cố tình viết nhẹ đi. Những người biết anh, người ta không
nhận ra anh vì chú vẽ anh ngoan hiền quá, không đúng chất ngông nghênh bất cần
của anh. Thôi, chú cứ đưa bài này lên trang đi. Anh (cười) chịu khó mang tiếng
là thằng ngoan hiền cũng được.
Ngồi đọc lại, tôi thấy, hình ảnh
anh có chút nhạt nhòa vì sự “ngoan hiền” thật.
Hà Nội, chiều 30 tháng 12.2018
Đặng Xuân Xuyến
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét