Mùa
xuân nào đã đi qua
Xem ti vi, thấy gương mặt hao hao
Của người đàn bà, cắn môi bật khóc
Trong tàn chiều, ngồi một mình cô độc
Bên hiên nhà, dưới vòm lá xanh xao
*
Đắm chìm trong chiếc bóng của riêng mình
Lặng lẽ ngước nhìn ti vi đang nói
Hình như ngoài kia, có ai đang gọi
Cây lá trong vườn, đứng gió lặng thinh ...
*
Chiều cuối năm, bóng nắng trãi mênh mông
Người đàn bà qua những ngày trận mạc
Ngồi bên ti vi, chương trình đang hát
Lẩm bẩm lần theo “Tải đạn, qua sông” ...
*
Có một dòng sông, dạt bến xuân thì
Cây sung trắng gốc, một thời con gái
Đội hình đi qua sao còn ngoảnh lại?
Rớt những tiếng cười, sông chảy cuốn đi ...
*
Ơi bao mùa xuân, lần tuổi đi qua
Không tiếc nuối gì, những điều đã chọn
Dù thưa vắng dần, những chiều đưa đón
Ngõ hẹp lối mòn, chìm khuất mờ xa
*
Sợi nắng cuối ngày, lấp lóa vờn xoay
Có một ngày xưa, reo vang vọng mãi
Chấp hết tháng năm trĩu đời bươn trải
Ngồi trong chiều nồng dịu nỗi nguôi ngoai
...
Người đàn bà ngồi day nắng chiều xuân
Lồng lộng trời xanh, nghiêng ngữa một góc
nhìn
Người đàn bà trong chiều, ngồi cắn môi bật
khóc
Bươn trãi dọc ngang suốt một đời, giờ một
mình cô độc
Bật ti vi lên cho có tiếng người, mà day
dứt hóng tin
*
Mùa xuân trôi êm, trong vườn bóng nắng vờn
lay
Cánh hoa dại nở bừng, tiếng con chim gì
thảng thốt
Sống lại một tuổi nào, mà tháng ngày thui
chột
Với những nỗi niềm, quẩn rát đắng cay
*
Những nếp gấp cuộc đời hằn sâu dấu vết dùng
dằng
Của một ngày xưa với bao điều có thể
Đã lưỡng lự dặm bồi, đắn đo quanh co như
thế
Để nắng nhạt phai chiều xuân chảy loăng
quăng
*
Sao lại bắt người giống như mình, để làm
đúng ý của mình
Hãy thử là người khác, để hiểu vì sao họ đã
làm như vậy
Luẩn quẩn chuyện muôn đời mây bay, nước
chảy
Tất bật tháng ngày, những lao nhọc mưu sinh
*
Lấp lững, bên vườn hoa trái vẫn xanh tươi
Người đàn bà cuốn chiều xuân tan trong gió
Cánh cổng khép hờ và thương yêu còn để ngỏ
...
Nước mắt đã lau khô, trong suốt một phận
người
Bàu
Trắng chiều tháng chạp
Buốt gió lùa tháng chạp
Sương đan chéo mặt Bàu
Rừng cây giờ khô ráp
Trụi lá vươn trời cao
*
Đường quê mờ, chật hẹp
Trong vắt tiếng em cười
Những mảnh đời cắt ghép
Cuốn bờ Bàu xanh tươi
*
Khách đường xa rạo rực
Đồi cát đẫm hoang tình
Nghe rụng rơi ký ức
Thời lao nhọc mưu sinh
*
Trống huơ ly rượu cạn
Huyên thuyên lý sự đời
Bâng quơ nhìn quanh trảng
Màu chiều treo chơi vơi
*
Biết ai còn có nhớ
Bao năm mảnh đất này
Chúng ta đều mang nợ
Mỗi góc đất, bờ cây
*
Trong mỗi chiều, mỗi sáng
Cả đắn đo, sai lầm
Của một thời lãng mạn
Trong sáng và xa xăm ...
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét