Nắng Xuân
1.
Nắng về đánh thức Tầm Xuân
Ngàn hoa hương sắc bâng khuâng bên đường
Người xưa nhớ nhớ, thương thương
Tơ lòng quấn quýt, vấn vương hẹn thề
Một lòng yêu một miền quê
Bốn mươi năm... Kẻ quay về... già nua...
Nắng vàng quyện với gió đùa
Chồi non, lộc biếc tươi mùa Xuân sang
Đồng vui, lúa tốt ươm vàng
Em cười trong nắng, dịu dàng, thơ ngây
Trời xanh không một vạt mây
Se se gió lạnh, nhớ ngày tàn Đông
Bốn bề hương thảo thơm nồng
Mùa Xuân vừa chớm, nắng hồng vừa sang
Chiều quê... nắng lụa tơ vàng
Thương thương mây trắng lang thang xa nhà
Võng đưa chao mãi lời ca
“Cái
Cò, Cái Vạc...” đồng xa dãi dầu
Gió Xuân bay áo qua cầu
Nắng Xuân xóa hết bóng sầu truân chuyên
Trăm con chim mộng bay chuyền
Ru tôi giấc mộng, hoặc huyền tiếng chim
Tôi chìm vào “Cõi - Lặng - Im”
Ru lòng cho hết nỗi niềm gian truân
Buông trôi cho hết nợ trần
Yên lành giấc ngủ bên sân cuối ngày...
Rượu quê rót cạn đêm say
Sẻ chia những chuyện đắng cay một thời
“Tửu
phùng tri kỷ thiên bôi...”
Đếm từng kỷ niệm xa xôi hiện về...
2.
Mang Tình Xuân một miền quê
Tôi về Đất Khách, bốn bề hoàng hôn
Chiều chiều, chớp biển, mưa nguồn
Quanh tôi, mưa đổ sợi buồn xanh xao
Nhớ nhà, nỗi nhớ ngọt ngào
Gửi theo giông bão, bay vào trùng khơi
Ngày qua, điệp khúc rã rời
Nốt Thăng, Nốt Lặng... chơi vơi, eo sèo
Biển Dâu xô đẩy cánh bèo
Thương người xa xứ, phận nghèo long đong
Xuân Hè rồi đến Thu Đông
Bốn mùa mưa nắng vẫn không xao lòng
Đã đành không?... Chắc là không?...
Nhìn về quê cũ ngóng trông ngày ngày
Cửa Sài gió thổi lay lay
Bên thềm có Kẻ rượu say hoang đàng
Cuối đời còn giấc mơ hoang
Nửa mê, nửa tỉnh... bàng hoàng, u minh
Ước gì kết nối ân tình
Buồn vui, sớm tối... Quê - Mình bên nhau...
Du Xuân
1.
“Chiều
chiều, ra đứng ngõ sau...”
Câu thơ đứt đoạn... ruột đau nghẹn ngào
Gặp quê trong giấc chiêm bao
Một thời Xuân sắc... dạt dào, xốn xang...
Vườn Mai nở rộ hoa vàng
Xuân vui trong nắng mơ màng, mong manh
Cúc Tần, Lan Huệ mướt xanh
Hoa quê khoe sắc... Vàng Anh hót chào
Ao Sen lộng gió ngọt ngào
Hương quê, hương đất... bay vào tình si...
Chiều đi... lặng lẽ chiều đi
Bên song có tiếng thầm thì gió qua
Mây ôm đầu núi xa xa
Sông quê điệu sóng trầm ca bềnh bồng
Chuông chùa vọng tiếng thu không
Cánh diều no gió... mênh mông lúa vàng
Cây xưa đứng đợi bên đàng
Vàng bay hoa rụng... rộn ràng thương ca...
Câu hò theo chiếc đò xa
Xuống câu Vọng Cổ... lời ca úa nhàu
Tiếng ca bay bỗng về đâu
Nỗi đau Nàng Thúy... Nỗi sầu Chàng Trương
Tiếng lòng theo gió ngọt hương
Níu chân dĩ vãng, vấn vương... Về Nguồn
Rượu suông... uống với trăng suông
Tri âm chia sớt nỗi buồn xứ xa
Bạn hiền thao thức cùng ta
Sao Hôm bầu bạn tiếng gà sang canh
Cuối đời... tìm lại ngày xanh
Trách chi con nhện giăng mành tơ vương...
2.
Một đời lận đận tha hương
Bước chân Vô Định... nẻo đường long đong
Bóng người héo hắt qua song
Cửa Sài khép kín... rêu phong bụi trần
Mỗi người, mỗi một căn phần
Kẻ cao sang... kẻ gian truân, khóc cười
Câu ca “Người
hỡi... ơi người...”
Mắt nhìn xa vắng, môi cười mà đau
Hỏi thầm, nước chảy về đâu?
Bèo trôi theo sóng... bóng sầu đò neo
Nắng tà khuất bóng qua đèo
Lời ca ray rứt, tan theo tiếng đàn
Năm cùng, tháng tận lụi tàn
Đếm mùa lá rụng, úa vàng Xuân xanh
Hàng cây thắp nắng trên cành
Vàng xưa về đọng trên thành sầu bi
Chiều đi... tắt ánh Tà Huy
Nhớ quê, chẳng biết làm chi hết buồn
Túi thơ - Bầu rượu - Trăng suông
Chìm trong gió giật, mưa tuôn... một mình...
Lục Bát là Lục Bát tình
Hồn quê vẫn giữ bóng hình sắt son
Dù sao trái đất vẫn tròn
Tôi - Quê chung thủy... vẫn còn ngộ tri...
Nha Trang, tháng 02. 2019
Lê Kim Thượng
____________
“...”
Ca dao
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét