|
Lê Giao Văn |
GIAI ĐIỆU TÌNH SI
(riêng tặng những người tình, được tái ngộ sau 1975)
Cũng có thể khi chúng mình gặp lại
Con đường xưa cỏ úa lá rụng đầy
Anh sẽ nói với em là như vậy
Cuộc tình nào không có lúc chua cay
Cũng có thể khi chúng mình gặp lại
Cây khô ran bỗng thức dậy đâm chồi
Anh sẽ nói với em đừng trăn trối
Trái tình yêu cắn ngọt vị đầu môi
Cũng có thể khi chúng mình gặp lại
Phút tái sinh líu lưỡi nỗi oan cừu
Trăng thần thoại nhập hồn bờ ảo giác
Hạt răng cùn- cắn phập tuổi hai mươi
Cũng có thể khi chúng mình gặp lại
Phím tình xưa sụp vỡ hết cung đàn
Anh sẽ đặt lên hai bờ ngực rộng
Một tiếng lòng như tiếng sấm rền vang
Sợi tóc bạc dẫn đường giờ tương ngộ
Phấn hồng nhan lem luốc bụi phong trần
Bờ châu thổ rùng mình hương dạ thảo
Mặt trời xưa! - sa lệ với giai nhân.
Lê Giao Văn
Giai điệu
là gì? Giai điệu được giải thích theo nhạc lý thì sâu rộng, được giải thích gọn nhẹ, dề hiểu là chuổi âm
thanh hoàn chỉnh góp phần tạo nên bản nhạc. Một bản nhạc có ba phần: nhịp điệu,
hòa âm và giai điệu. Giai điệu chính là cá tính của mỗi tác phẩm âm nhạc, cho
ta cảm xúc khi thưởng thức cái hay riêng biệt của tác phẩm âm nhạc ấy.
Khi nói
“Giai Điệu Tình Si” thì nhà thơ Lê Giao Văn đã hư cấu sự rung động của con tim thành
âm thanh và âm thanh đó có tiết tấu hoàn chỉnh. Đầu đề bài thơ như vậy nên
tiếng thơ của bài thơ cũng như vậy. Đọc nó ta nghe tiếng lá rụng, tiếng cây khô
đâm chồi, tiếng sụp vỡ của cung đàn lỗi nhịp, tiếng sấm vang rền và cuối cùng
cả tiếng lệ sa.
Toàn bộ
bài thơ chỉ là một hy vọng, một hy vọng có thể gọi là hảo huyền. Nhà thơ luôn
luôn mở đầu khổ thơ bằng câu thơ “Cũng có thể khi chúng mình gặp lại”. Đọc liên
tiếp câu thơ nầy ta cảm xúc, bởi một
mong ước được nhấn mạnh, một mong ước như đã hằn sâu trong lòng tác giả. Âm
thanh của câu thơ như tiếng gọi vang vọng giữa đất trời, lắng vào trong không
gian vô hạn. Em có nghe không và em có về không? -“Cũng có thể!”, đó là một
niềm tin như ngọn đèn le lói, như người ngồi bên song cửa trăm năm, để ngóng
bóng ngựa hồng của người yêu quay lại.
Ở khổ thơ
đầu, khi “chúng mình gặp lại”, cuộc tình như “Con đường xưa cỏ úa rụng đầy”. Khi
đó, Lê Giao Văn nói cùng em “Cuộc tình nào không có lúc chua cay”. Đó chính là
sự chua cay trong lòng tác giả, đó chính
là sự đớn đau được thốt ra bằng những lời an ủi.
Khổ thư
hai của bài thơ, khi “chúng mình gặp lại”, cuộc tình như “Cây khô ran đã thức
dậy đâm chồi”. Khi đó Lê Giao Văn thổn
thức “Anh sẽ nói với em đừng trăng trối/ Trái tình yêu cắn ngọt vị đầu môi”. Thật thì sắp chết mới trăng trối, có bao giờ
tình đang nở hoa mà trăng trối đâu. Thật tình cây khô ran mới đâm chồi thì trái
tình yêu ở đâu để cắn ngọt vị đầu môi. Thế nhưng tác giả đã nói vậy. Đây cũng
chỉ là một ao ước, một câu thơ an ủi khi chúng mình còn quá xa nhau chưa biết
ngày gặp lại. Tác giả nhớ lại tình xưa, tự nhủ sẽ nói với em những lời mật ngọt,
nhưng tiếng lòng lại quặn thắt trong câu thơ vì sự gặp nhau chỉ là ước mơ vô
định.
Rồi thì
qua khổ thơ thứ ba, khi “chúng mình quay lại” thì nhà thơ Lê Gíao Văn cũng chỉ
đau đớn rên rỉ trong phút tái sinh của cuộc tình đã mất bao năm:
Cũng có thể khi chúng mình gặp lại
Phút tái sinh líu lưỡi nỗi oan cừu
Trăng thần thoại nhập hồn bờ ảo giác
Hạt răng cùn- cắn phập tuổi hai mươi
Răng không còn là hàm mà đã thành “hạt” vì
sự ly biệt đã quá lâu. “Hạt” là một tứ thơ hình tượng cho sự mòn mõi. “Cắn phập
tuổi hai mươi” vì chiếc răng đã cùn nhưng nỗi rạo rực, đam mê
muốn cắn lại cái thời xuân xanh ngày nào, đại khái mong được cảm nhận lại những
gì rao rực của năm xưa. Một câu thơ gói trọn cường diệu, nhân hóa và hư cấu
thật hay.
Ở khổ thơ thứ tư, nhà thơ
đặt hai trái tim yêu trong bộ ngực rộng như biển khơi để nhịp đập trở thành
“tiếng sấm rền vang”. Đây là nỗi đau không còn âm ỉ, không còn trầm lắng nữa,
mà nó bùng lên như sóng thần, như hỏa diệm sơn khi “Cũng có thể khi chúng mình
gặp lại/Phim tình xưa sụp vỡ hết cung đàn”. Ở khổ thơ nầy ta còn thấy tác giả
không đè nén tâm tư để ao ước viễn vông. Nhà thơ đã gầm thét nỗi tuyệt vọng của
mình, bày tỏ nỗi đau đó như tiếng sấm rền vang.
Qua khổ thơ cuối là sự
thất vọng ê chề. Đầu tóc đã bạc, phấn hồng nhan lem luộc, mặt trời sa lệ là nỗi
tuyệt vọng để bày tỏ tất cả ước mơ chỉ là ảo vọng, dầu cuộc tình xưa có gặp lại
hay không thì nỗi đau vẫn khó vượt qua, cả hai đã già, đã quá tuổi xuân:
Sợi tóc bạc dẫn đường giờ tương ngộ
Phấn hồng nhan lem luốc bụi phong trần
Bờ châu thổ rùng mình hương dạ thảo
Mặt trời xưa! - sa lệ với giai nhân.
Quả
thật đọc “Giai Điệu Tình Si” của lê Giao Văn ta nghe như có giai điệu buồn của
tiếng sóng ầm ầm, vang vọng thê thiết từ ngàn xa liên tục dội vào bờ. Ta như thấy
từng con sóng ập đến, con sóng sau to hơn con sóng trước, và cuối cùng nó đều
tan tác bên rặng thùy dương. Bài thơ tình tưởng như mang đầy ước vọng đoàn tụ
nhưng thực ra nó chất chứa nỗi đau triền miên của năm tháng đợi chờ, mòn mõi và
tuyệt vọng nhiều hơn là hy vọng. Tim tôi rung động khi đọc thơ và tôi viết nó vội
vàng, rất mau cũng để giải tỏa cho tôi những gì đồng cảm với Lê Giao Văn.
Châu Thạch
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét