ĐÊM ĐỒNG BẰNG NGHE TIẾNG ĐÀN TÀI TỬ
Đêm đồng bằng,
nghe tiếng đàn kìm thấm ướt
Vũ trụ trút ngược
mình.
Dây đàn căng
Tiếng đàn tan chảy
Tiếng đàn mời gọi
…
Tiếng đàn cô đơn
….
Tiếng đàn đầm đầm
nước mắt
…
Tiếng đàn im bặt
….
Đêm quyện chặt,
Tiếng đàn đọng giọt
Rơi xuống đáy hình
vũ trụ hư không.
Tiếng đàn lững lơ
Tiếng đàn vẫn chờ
điệu hát.
Tiếng đàn thành
mông mênh bát ngát.
Ai còn nhớ tiếng
đàn xưa trên bến Tầm Dương?
Kiếp ca nương một
đời sầu hận.
Ai còn nhớ tiếng
đàn ở Long Thành
Trải hưng phế đổi
thay, người ca nữ già héo hắt
Tiếng đàn của Kiều
chỉ riêng Kim Trọng hiểu
Sao vẫn phải đánh
đàn trên nhân thế vô tình?
Đêm nay, rưng rưng
tiếng đàn tài tử mưu sinh
Lạc lõng giữa bốn
bề khu sinh thái
Giữ được chăng
lòng khách du ở lại
trên những hò xự
xang?
Đêm đồng bằng, tiếng
đàn kìm lang thang.
CHỊ TÔI
Chị tôi mang hết nỗi
buồn,
Gói trong mấy tiếng
à uôm của đời.
Chiều qua cắt cỏ
trên đồi
Chị quên….
...bỏ lại cả lời nước non
Nhà ai đám cưới đầu
thôn
Chị cười…
…..vỡ vụng nỗi buồn trăm năm
Học xa đôi tháng về
thăm
Tôi ngơ ngẩn hỏi:
- Trăng rằm hay chưa?
Sao mà sớm nắng chiều mưa!
Chị vui…
-
Con sáo mới vừa sang sông.
Mẹ mình quang gánh đã còng,
Cha mình vào cõi
hư không mấy mùa.
Tảo tần hôm sớm
bán mua
Chị vay hết cả thiệt
thua của đời
Chút vui chị để em
cười
Chiều nay mưa đổ
khóc người tương tư.
BẠN ĐI
(Tặng bạn học vừa mới qua đời)
Bạn đi bỏ lại quảng đời,
Con thơ khóc lịm bên lời ru đau.
Cửa nhà hoang vắng hanh hao,
Lá trầu héo úa hàng cau xao mùa.
Miếng cơm đắng đót chát chua,
Bên cánh võng cũng vắng thưa tiếng cười.
Bạn đi bỏ lại chơi vơi,
Chồng đăm đăm mắt về nơi không lời.
Chồng tìm đến ngọn mùng tơi,
Lá nào còn đượm hương người chung chăn.
Bạn nằm thao thức với trăng,
Mong manh sương cỏ nhện giăng tơ mềm.
Tiếng con nấc đến đau đêm,
Chồng quơ hơi lạnh giật tìm dáng quen.
Bạn đi vào cõi không tên,
Lời ru rơi xuống bồng bềnh trăm năm.
Trầm Thanh Tuấn
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét