BẢN TÌNH CA TUỔI HAI MƯƠI
ngày mai
ta hát bản tình ca mùa cũ
nghêu ngao đoạn đường dài hun hút
mặc gió sờn vai bụi bám đầy mình
mặc mưa phùn chạm rối mái tóc xanh
ta vẫn phiêu du hát
bản tình ca tuổi hai mươi
tuổi hai mươi
bắt đầu những hành trình vô định
chẳng biết điểm nào đi
chẳng biết điểm nào dừng
cho cuộc đời mình.
tuổi hai mươi
lênh đênh miền phố núi
tìm mùi thơm lá rụng bên vách đá
tìm dư âm tiếng chuông chùa vang vọng
tìm điều huyễn hoặc mênh mông
chợt giật mình
sương vắt ngang đỉnh đầu
hoa mơ màng trong giấc ngủ
vừa say.
tuổi hai mươi
trở ngược lại đồng bằng
đi qua những cánh đồng vàng ươm bất tận
đi qua những con sông chở nặng phù sa
nơi ta sống
mượn nước cơm như dòng sữa mẹ
nuôi lớn từng ngày
để rồi chợt bồi hồi
ơi ! tiếng gọi quê hương.
ĐẤT LỞ
(Viết ngày đất lở ở Bình Mỹ)
mùa mưa
những trái cà na rụng đầy mé
sông
nổi lềnh bềnh trên mặt nước
những đứa trẻ ngây thơ chèo
xuồng sang bến
hái những quả xanh đem về chấm
muối
mặn - chua - chát
vậy mà ngọt lịm cả tuổi thơ
mùa mưa
sông đầu nguồn oằn mình đỏ đục
tốp lục bình trôi ngược trôi
xuôi
những đứa em lớn lên
từ ngụm nước phù sa màu mỡ
từ chiếc xuồng ba lá chở nặng
giấc mơ
từ trái cà na mang vị chua
chát
bây giờ
lần lượt xa quê
để rồi
con sông buồn lặng trôi
một bên lở bên kia chẳng bồi
đau đáu quê hương sông nuốt từng
thớ đất
có phải giận người đi
biền biệt chưa về ?
đất lở
mẹ ngồi dưới gốc cây trước bến
nhìn từ mảnh đất quê
chìm xuống đáy sông
lòng quặn thắt từng cơn như
đau từng thớ thịt
giọt nước tự trào từ mắt mẹ
chảy dài như giọt nước mắt
quê hương.
Sài Gòn 04.08.2019
NGỒI BUỒN NHỚ MỘT NẺO QUÊ
.tặng những bạn xa quê
Ngồi buồn nhớ một nẻo quê
Lâu lắm chưa một lần về
Có ai nhớ mùa me nước?
Đôi lần rụng trắng triền đê.
Ngồi buồn nhớ sợi khói quê
Của thời chân trần dính đất
Ham chơi trò chơi cút bắt
Tuổi thơ in phía sau nhà?
Ngồi buồn nhớ một con sông
Bao lần cởi trần tắm mát
Lớn lên mỗi người trôi dạt
Lênh đênh cơm áo ngược dòng.
Ngồi buồn lại nhớ mênh mông
Tự nhiên nhói đến tận lòng
Tự nhiên thấy mình khó thở
Như là buốt giá trong tâm.
Ngồi buồn nhớ một nẻo quê
Xa xăm nhìn trời xanh biếc
Tuổi thơ bây giờ chốn biệt
Tìm đâu để nhớ một thời.
Sài Gòn 17.05.2019
Huỳnh Ngọc Phước
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét