Chiều Mũi Né
Khẳng khiu
chiều, đỏ quạch chân mây
Rơi vương vãi,
hoàng hôn tím ngát
Cơn sóng cuốn xô
ngày đi lạc
Bỏ quên tình xao
động đâu đây
*
Ào ạt ngày lá đổ
vờn lay
Tan tác gió,
hoen mờ vết cũ
Nắng lem luốc,
bóng chiều ngưng tụ
Khói sương từng
vệt mỏng, loang đầy...
*
Đâu một thời đắm
mộng hồn say
Trời Mũi Né, lạc
loài xa vắng
Bãi Hòn Rơm đìu
hiu phẳng lặng
Dốc Đá Long Sơn
lệch dấu ngày
*
Đăm đắm xa, với
một tầm tay
Bãi Thạch Long
rộn ràng mùa bấc
Theo con nước
trưa trờ trưa trật
Đất Mũi hồn
nhiên gió, phô bày
*
Sắn Khánh Điền
trắng muốt ngọt ngay
Người năm cũ có
còn hong tóc
Trong nắng rối
xiên khoai triền dốc
Xóm Động nghiêng
nỗi nhớ ken dày...
Một chút gì lay động xa
xôi
Anh khẽ chạm tay
em, ngùn ngụt lữa
Cháy bỏng một
khoảng trời Phan Thiết bốn mươi năm
Lao xao sóng xô
gió từ phía cửa
Lồng lộng trời
chiều, hình như... lay động xa xăm
*
Xa xôi lắm, thời
con gái đó
Tưởng đã quên
rồi, những trúc trắc của ngày xưa
Nắng bỗng thưa
nhặt đan cài và bồi hồi gió
Trong tiếng sóng
xa xa, như vờ vĩnh phỉnh lừa
*
Anh chợt nhớ,
chợt quên trong chiều ngượng ngập
Lời hỏi thăm, cứ
lướng vướng vụng về
Vẫn đưa đẩy
trong tiếng cười khỏa lấp
Năm tháng nào
vụng dại những đam mê
*
Anh thật lòng
mừng, thấy em hạnh phúc
Khi ngồi líu lo
kể chuyện chồng con
Không biết từ
khi nào trở nên hiền thục
Em chợt quay
ngang trong bóng nắng xoay tròn
*
Cầu cho em gặp
thật nhiều may mắn
Người yêu em
cũng đắm đuối như anh
Hạnh phúc đó,
mãi lung linh đầy đặn
Dặm đời xa, vẫn
mướt một triền xanh...
Đưa
em qua cầu Rạng
Sách vở chồng chồng chất đống
Xắn tay, cãi lộn tay ngang
Giọt nắng, gieo chiều lồng lộng
Đưa em, xe máy cà tàng
*
Giận không? Qua con cầu mới
Huyên thuyên, kể chuyện ngày xưa
Kệ gió cố tình ngưng, đợi
Lời yêu treo tuốt ngọn dừa
*
Cãi xong, chuộc mình xin lỗi
Anh sai, mà chưa muộn màng
Này em, nắng chiều quấy rối
Tình đâu? Như đã... như đang
*
Đắn đo trong chiều vời vợi
Im re nước chảy qua cầu
Biết đâu lòng anh khấp khởi
Điều gì buông thả chạm sâu ...
Sau
cơn mưa ngồi nhậu một mình
Trống huơ, quán vắng, rượu suông
Một mình ngồi cũng không buồn, không vui
Dấu xa, buông thả ngậm ngùi
Chợt nghe tiếng đất thở mùi quê hương
Lê
Thanh Hùng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét