TA VỀ...
Ta về tắm giặt sau mưa bão
Gió chướng treo lên những ngọn bần
Lẩn trong ao nước mùi phèn cũ
Có trên miếng vá chỉ cơ hàn
Ta về trên chiếc xuồng lẻ
loi
Rê trong con nước dầy lục bình
Ở xa chút nắng ngang tàu lá
Bìm bịp râm ran nghe nát lòng
Ta về nghe con sông vắng
lặng
Mới hay tháng chạp lạnh đang về
Ta về trong đáy ly rượu cặn
Uống hết thời từ buổi sơn khê
Ta về nghe hồng đào rơi rụng
Bầy trảo kêu quanh quất ổi xiêm
Quài chuối sau hè gà ai nhặt
Những buồng cau già trầu ai têm
Ta về kể chuyện đời nguyên
thủy
Với bo bo độn, chén gáo dừa
Uống nước sông vo trong chum bể
Tối nằm không sót chuyện thời xưa
Chuyện đời có gì đâu để kể
Ta về tựa những nhát dao thâm
Dung tâm trầm mình sau thân thế
Màu da vàng tì vết thương hăm
Ta về nghe chút buồn xơ
xác..
Hàng mía cuối năm đã trổ cờ
Quanh đi quẩn lại còn gì khác
Ta về niệm lại với xác xơ.
CHO TA NHỚ TUỔI NGỌC...
Em chọn ai bài ca tiền chiến
Của một thời tuổi trẻ xa xôi
Đồi, núi và rừng nghe xao xuyến
Giai điệu trầm tưởng đã phai phôi
Giữa những bài ca thời chinh chiến
Tình khúc nào nặng nợ tiền khiên
Dẫu gian khổ hồn đầy quyến luyến
Núi rừng xanh rực rỡ cao nguyên
Có những lời ca buồn tiền chiến
Ta nghe trong tiếng Vĩ Dương cầm
Em bài thơ tình Dương Thiệu Tước
Về tạ từ mỗi bước dư âm
Thôi cứ chọn nhau bài ca cũ
Cho ta về nhớ tuổi ngọc Lan
Chỗ em ngồi mùa thu quyến rủ
Hay chỉ là chút nắng mong manh
Ta về mang mang hồn chiến bại
Những lối xưa xưa của ân cần
Có nơi nào cho ta nhớ mãi
Rồi một lần xóa xóa hoang mang..
VAI MÀU SƯƠNG PHỤ...
Có gì đâu! cũng là giã biệt
Dù chẳng xao lòng chẳng thấy vui
Chim xoải cánh từ phương mỏi mệt
Nhiều khi ta thấy chỉ mây trời..
Mây đã bay về phương từ bữa
Những gió xưa duyên dáng qua mành
Ví dầu sương bay từ khe cửa
Vẫn nghe tình là những mong manh
Có gì đâu! trò chơi ly hợp!
Lũ còng con bờ cát vô biên
Từ bên trời sóng vỗ triền miên
Trên vai người lụa trần sương phụ
Ta não nùng thiếu phụ như tiên
Vai bầu trời cởi mở chim huyên
Từ vết trần ai màu thiên địa
Bờ vai sương tà áo lụa đen
Có gì đâu! bọt trắng chia tan
Vỗ vào đây bờ cát dã tràng
Người đến đi như từng sóng biển
Chỉ hương thầm ngơ ngác bay ngang...
Hoa Nguyên
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét