XUÂN MƯA
Một trời ký ức xanh xưa
Bao mùa mưa nắng vẫn chưa phai màu
Người xa quê lắm dãi dầu
Mưa qua tháng nhớ, nắng đầu mùa yêu
Rừng chiều, ơi hỡi rừng chiều
Trăm con chim nhớ, buồn thiu bốn bề
Câu hò gió lộng triền đê
Gọi người xa xứ quay về Cố Hương
Một đời rong ruổi tha phương
Người đi tìm cái phi thường... mộng mơ...
Người về bến vắng ngẩn ngơ
Bên sông lặng lẽ đợi chờ đò sang
Sóng xô tan nắng chiều vàng
Hoa vàng theo nước nhẹ nhàng ra khơi
Quanh đây có tiếng ru hời
Âm vang tha thiết chơi vơi qua lòng
Lời ru bay giữa mênh mông
Chùa xa chuông đổ... gió đồng hương bay
Mưa nguồn xa lắm trời Tây
Sông quê chở nặng, nặng đầy phù sa
Nắng xiên xế bóng chiều tà
Hàng tre ngả bóng la đà, liêu xiêu
Đâu đây tiếng võng ru chiều
Cánh cò no gió, cánh diều lượn chao
Nghe mùi Gió Chướng ngọt ngào
Hương quê đằm thắm quyện vào chiều buông...
***
Nắng chang chang đổ mưa nguồn
Đời vui sao có nỗi buồn... riêng ai...
Thềm rêu rơi một cánh Lài
Vầng trăng cô độc, bóng dài chơi vơi
Một mình, một bóng bên đời
Tình trăm năm bỗng nghẹn lời vàng thau
Đố ai tát cạn mạch sầu
Nỗi buồn viễn xứ... nỗi đau quan hà
Nửa khuya ôm bóng trăng tà
Tiếng đêm ray rứt... tiếng gà đơn côi
Trời còn nửa mảnh trăng thôi
Nửa kia theo gió xa xôi, phiêu bồng
Về đâu trời đất mênh mông
“Bạch vân thiên tải...” gió lồng biệt tăm
Bước chân ngày tháng âm thầm
Chìm sâu sương khói, tháng năm nhạt nhòa
Ngày qua, năm tháng cũng qua
Đời còn lận đận phong ba, thủy triều
“Chiều
chiều lại nhớ chiều chiều...”
Thân thương tiếng sáo, cánh diều trong thơ
Một thời mộng, một thời mơ
Trăng tròn, trăng khuyết, trăng mờ, trăng
trong
Vầng trăng minh chứng tấm lòng
Hẹn thề non nước tình không đổi dời
Thề cùng chín đất, mười trời
Sắt son vẫn giữ một đời nhớ quê...
XUÂN TÌNH
Buồng cau xanh... xấp trầu xanh
Một bình rượu trắng... là thành Phu Thê...
Vai nghiêng nón lá, tóc thề
Đường tình chung bước đi về... em ơi
Xuân thì ngày ấy rong chơi
Đường quen, lối cũ một thời đón đưa
Chuyện tình biết mấy nắng mưa
Vườn tình Cổ Tích ngày xưa... Thiên Đường
Cười cười, nói nói thân thương
Thanh thanh giọng nói... chuyện thường cũng
duyên
Ngủ đi em... ngủ ngoan hiền
Câu Kiều bay bỗng qua miền Ca Dao
Tóc đen, da trắng, má đào
Cho tôi lạc lối chiêm bao ngỡ ngàng
Ngủ đi em... giấc mơ vàng
Trăm con Chim Mộng bàng hoàng trong thơ
Gom câu Lục Bát mộng mơ
Yêu em... tôi bắc câu thơ làm cầu
Những ngày hai đứa bên nhau
Tình đầu, xuân mới tươi màu trinh nguyên
“Ba
thương má lúm đồng tiền...”
Lòng tôi vui với hồn nhiên dại khờ
Tình tôi thuở ấy ngây thơ
Lời tình trẻ dại, vu vơ ngại ngùng
Trót yêu, yêu tới tận cùng
Thề nguyền trọn kiếp thủy chung... một
người...
***
Đọc trang Tình Sử... buồn ơi...
Hóa ra mình đã một thời... với nhau?
Bây giờ tình lỡ, tình đau
Trầu xanh tốt lá... thì cau úa vàng
Đôi ta dang dở cung đàn
Tôi - Em giờ đã lỡ làng phận duyên
Ván xưa giờ đã đóng thuyền
Cho em chở nặng thề nguyền sang sông
Mưa nguồn, nước đục buồn không?
Đò neo bến đợi, ngóng trông người về
Lòng buồn, nửa tỉnh nửa mê
Bốn bề giá lạnh... bốn bề sầu lên
Cô đơn sóng vỗ đầu ghềnh
Nhói đau tim nhớ, buồn tênh tình đầu
Em đi khuất bóng về đâu?
Một mình tôi với ngàn sầu tả tơi
Buồn buồn ngắm giọt tình rơi
Giọt thương, giọt nhớ, giọt vơi, giọt đầy
Còn đâu hơi ấm vòng tay
Mùi hương trinh nữ đâu đây bồn chồn
Tiễn em một Lễ Thành Hôn
Từ ly có Kẻ mất hồn thê lương
Tình đầu sao mãi vấn vương
Lòng yêu giữ mãi lời thương bộn bề
Người xưa... trả lại câu thề
Người xưa giờ đã đi về xứ xa
Buồn riêng, riêng một mình ta
Em ơi có biết, để mà... buồn chung?...
Nha Trang, tháng 4. 2020
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét