NGÀY QUÊN TÊN
Đã mười năm mười lăm năm chắc gì lưu lạc
nơi ấy
tôi tìm về hẻm cũ
lật từng gót giày đã qua
còn tiếng chép miệng
tiếng thạch sùng rơi đầu ngõ
Nơi ấy chứa sắc trời cuối thu
dỏi theo anh những đêm không khép
nơi ấy nói với anh
thèm chết một nơi không ai để ý
thèm sống một giây thật đầy giản dị
Đêm của từng thớ kỷ niệm xếp chồng
đêm của những cơn say loạng choạng
kỹ nữ buồn ru con cuối phố
anh đưa tay siết cổ
hàng trụ đèn soi bóng chao nghiêng
đưa tay vuốt mặt
một ngày quên tên
Đã mười năm mười lăm năm
nơi ấy
có đêm khác ngày khác
có bụi rũ gió đầy
có em quyện vào sương mai
tình cờ anh sợ nắng
sợ một ngày ngủ quên.
NHẬT KÝ
GIÓ CUỐN
lật nhật ký vạt áo gió cuốn
hơi gió phả lên đường mòn
tiếng chim xô ngang lưng gió
bơi thênh thang trong mắt bò tròn đen…
những đứa trẻ Thu Bồn
chân dừng trên đá
ngủ mê Hòn Kẽm đốt lửa tuổi thơ
uống no tinh khí đất trời
hát vang bài ca mưa nguồn chớp bể
cùng rủ nhau ngâm mình bốn phía lũ tám phía lụt
trăm bận bão dông có hề chi
con ngựa tìm nơi sinh ra con cá hồi ngược dốc
và bình minh chẳng nhớ buổi hoàng hôn
những đứa trẻ
bấm chân vào đất nền áo nâu
cất tiếng cười hóa cỏ
những chiếc phao câu đứt lưỡi
tiếng bìm bịp trôi sông chở theo cánh diều chết yểu
tiếng dế than trời nỗi niềm cắn cỏ ngậm môi
gió bấc lẫm ký ức
kiểng quê chảy đều đều những mạch ngầm trong mạch
những hạt mưa trôi theo sóng nước
những nếp nhăn tròng trành
giữa đại ngàn vừa vút bóng thiên di…
những chiếc lá vàng rã mục chiều thu
những cánh tay lượm hạt mưa đêm bỏ quên vào tóc
những giọng khàn gọi ước mơ như lần dúi mơ ước vào
ngực
những ngọn đèn không biết sáng về đâu
những bọt bèo không lách nổi ổ gà của sóng
những hòn than đỏ còn hâm nóng màu rêu…
lật nhật ký gió cuốn
gió trung du rào rào vết xước
sông hồ người lênh đênh
chuông chùa trổ giữa mùa sala nở…
những đứa trẻ Thu Bồn
dừng chân nơi đầu ghềnh cuối bãi
mùa của mùa hoa lau nở
gió là gió đầu non lưu luyến gió đầu đông
những bàn chân bấm vào đất nẻ vào cát bỏng
khói bụi mịt mùng sững phố đau quê
những đứa trẻ Thu Bồn ngâm chân cửa bể
trân trân những con mắt thuyền quên ngủ
huýt gió bài ca dã tràng
đời riêng ngọn dừa soi bóng
nguồn thì đang mưa bể chớp phía chân trời
những trang nhật ký gió cuốn
ngày tháng giêng đêm tháng ba
bóc nỗi nhớ vầng trăng xưa một đóa
gã say buồn
uống nốt buổi chiều quê.
RÊU MƯA
mưa cuối ngày
không làm trôi vạt muối tiêu trên tóc
người đàn ông ngồi lưng đồi săn gió cánh đồng hoang
dại
gió thổi ròng ký ức
khỏa lấp thời gian
về
cạo mảng tường rêu
mảng tường một thời ngủ yên
ngủ đến quăn queo kỷ niệm
nhưng nhức những chiều bộn nắng
ú ớ mơ mê
mai sẽ nắng nắng sẽ có ngày mưa
mưa cuối ngày
đọng trong hốc mắt u buồn
những ngán ngại vô hình
những đôi cánh đại bàng thôi sải trên mặt biển nổi
sóng
đá bật lên tiếng nấc trong cơn dông
những chiếc ghe húc đầu vào ghềnh no mắt
bày đặt buồn chữ nghĩa lật dăm trang
mưa dạt góc đời
bước chân cô độc trải không quá đường chỉ tay
rêu dày quẩn quanh kỷ niệm
kỷ niệm đóng cửa
tháng ba
mở ký ức tháng năm
chiều lá sấp va đập sáng tối
bỗng dưng cuối ngày cười như nấc
em đi đâu rồi
nắng chiếu vào mưa
đèm đẹp.
Phạm Tấn Dũng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét