TREO...
Treo tuổi xuân thì trên chiếc đinh rỉ sét
Mấy mươi năm dấu vết vẫn còn
Tội lòng mình se sắt héo hon
Đã trói cột gần trăm năm phung phí...
Treo trái tim với vạn lần thành ý
Cứ đong đưa một cõi đi về
Cơn mơ dài - ngộp thở bến mê
Và tỉnh giấc... Tôi ơi! độ lượng!
Tôi treo tôi tháng ngày nông nổi
Qua kẽ tay... hụt hẫng tìm ai
Đời cứ trôi một giấc mộng dài
Đừng đánh thức... đừng lay tôi dậy!
CỔ TÍCH NGÀY XƯA...
Tại sao không?
Anh đưa em đến công viên
Ta ngồi vào ghế đá
Nơi thuở xưa hai chúng mình một lần đã
Ước hẹn thề và lỡ cuộc trăm năm...
Dù bây giờ đôi mái bạc hoa râm
Em vẫn tựa vào vai anh nâng đỡ
Cuối đời - đường nhân duyên dang dở
Hai chúng mình - còn lại một mình thôi
Ngồi bên nhau nhưng vẫn phải chia phôi
Một chốc nữa - ta lại về nhà, mỗi ngả...
Tại sao không?
Dẫu trần gian biết là vay trả
Trái tim ta chẳng lạc lối đi về
Bao nhiêu năm vẫn nhịp đập si mê
Từng đau khổ nên vỗ về thấu hiểu...
Về thôi em!
Bóng chiều đã đổ
Ta chia tay, ghế đá lặng buồn
Ngày mai nhé!
Ta lại vào công viên nữa
Chỗ ngồi này... như cổ tích ngày xưa!
VI TRẦN MÊNH MÔNG
Vi trần vốn đã mênh mông
Buông đi, thả hết để không là mình
Pháp trần một nỗi lặng thinh
Bóng ngày dĩ vãng vô minh đã từng...
Với tay chạm phải muôn trùng
Hương trần như đã thôi ngừng tỏa hương
Sắc trần chi nữa vấn vương
Trăm cơn mộng cũng cuối đường đam mê!
Trần Mai Ngân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét