Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày
312 trang, khổ 13x19 cm, giá 100.000 đ. Mời quý bạn đọc ủng hộ!
CỬU KHÚC HÀ TRÌ.
Thân tặng các bạn Thăng Bình của tôi!
I.
Bàu Hà Trì chín đoạn
Đời ta mấy đoạn bạn hiền?
Vấp gốc rạ còi chân rớm máu
Lần đi là đành đoạn làng
Mẹ cởi nón cời nhìn đau đáu
Núm ruột văng trên đường nhân gian
Cha lùa bò vô chuồng đóng cổng
Mắt khô vọt ứa lên hai hàng.
Tay gầy giòn như nhành Dương liễu
Thành kính nguyện cầu đốt nén nhang
Gà eo óc gáy là đi sớm
Ngó lại bàu sương cúi lạy làng.
Qua khỏi Hà Trì là vuốt mặt
Quê hương vằng vặt mảnh trăng vàng.
II.
Xe than phủ khói mờ hay khóc
Mà nhòe Gò Rùa, nhòe Hà Lam
Mà chưa qua ngã ba Cây Cốc
Hồn đã chia ra mấy ngã đàng
Biết đi là biết nhiều giông gió
Biết đời mình là cuộc lang thang
Áo cơm chảy máu trên đường bước
Ràng rịt sao lành những trái ngang.
Đời trôi như nhánh lục bình nát
Biết ngày mô ca khúc khải hoàn?
Thì cứ quăng đời lên như sóng
Thiên lý độc hành trời phương Nam.
III.
Cửu long chín nhánh trườn ra biển
Ta một bàu sen chín đoạn buồn
Hồn chưa qua khỏi bờ ao cụ
Có trách gì đau những bước suông
Lơ ngơ cơm áo ngày châu thổ
Cứ đói cồn cào mây cố hương
Đêm nghe tài tử ca trên sóng.
Lòng quặn lòng rối ruột hò khoan
Sông Ly Ly chảy ngang trời mộng
Cứ xoáy vào nhau những đoạn trường
Cầm lên gốc rạ chiều ai đốt
Thơm mùi Cổ Lũy, thơm Lệ Dương?
IV.
Rồi xa dứt áo là đi miết
Xứ lạ quê người thiếu món chi
Bổ thiên vô lực đàm thiên dị*
Nói chuyện dông dài có ích chi
Khóc đủ vừa thôi rồi bước tiếp
Hướng nhân hoàng vấn nhất nhân bi**
Chân rong ruổi khắp cùng sương gió
Vấp ngã bao lần đứng dậy đi
Mẹ cha mong đợi điều to tát
Mình cứ xà quầng chuyện tỉ ti
Công danh như một trò hơ hất
Mừng vội buồn lâu chẳng được gì.
V.
Phương Nam ngày ngắn đêm dài thế
Cứ nhuộm vàng lên mắt nhớ thương
Song thân chờ mãi mờ đôi mắt
Khụy ngã bay cùng với khói sương
Anh em tứ tán nhà xưa đóng
Gió thổi bào đau rát cả vườn
Náu thân vào chút tình phơ phất
Em mãi điệu đàng mơ bốn phương
Con thơ vợ dại bờ vai gánh
Trầy trật gồng qua những dặm trường
Chí lớn mòn dần như mái lá
Giột miết nên thành những vết thương
VI.
Đêm trên sông vắng nhìn trăng đuối
Gió lạnh sương mờ đáy mắt sâu
Đàn ngân Dạ cổ buồn khôn thấu
Cứ tạt ngang lòng những đẩu đâu
Đã biết trói nhau cho hết nợ
Thì trách hờn chi những dãi dầu
Trăm năm là những đường răng vỡ
Cắn nát tình ta trong xót đau
Rượu khô trăng chết trên dòng lạnh
Bóng vỡ loang chìm dưới đáy sâu
Khuya như ru vỗ chừng như muốn
Tiếng trẻ neo về nghe xót đau!
VII.
Đời như thách đố trêu ngươi mãi
Mấy chục năm chừng chẳng có chi
Cố bơi cho thoát vòng oan trái
Mà lưới sầu đau cứ quấn ghì
Khi không còn giữ niềm ân ái
Đời sẽ dâng buồn lên nét mi
Tay trơn vỗ nát bờ nhân ngãi
Gặp lúc ta nghèo em bỏ đi
Đã biết đời đen khi tay trắng
Vẫn cứ đau lòng lúc biệt ly
Xé con ra khỏi vòng âu yếm
Máu ứa dồn theo những dấu đi.
VIII.
Dẫn con về lại bờ ao cụ
Sen vẫn hồng hoa lên phố xưa
Nhà hoang thêm đậm màu rêu phủ
Vườn vẫn yên nằm với nắng mưa
Với tay khơi lại tàn tro cũ
Hơi ấm dường như cũng lạnh vừa
Chợt hiểu mất còn thì đã muộn
Rường mối vô hồi tiếng mọt cưa
Nhìn trong mắt trẻ lòng đau xót
Ta đã làm tròn trách nhiệm chưa?
Chừ không tiếc nữa, không buồn nữa
Lạy cụ ơn làng xin móc mưa.
IX.
Về say đầy giấc hiên nhà cũ
Mộng mị trôi gần những đám mây
Mẹ cha đôi mắt buồn buông rũ
Ngó xuống đời con cũng thở dài
Những tưởng ra đi là sẽ đến
Ai ngờ trăm lối vạn chông gai
Thì thôi được mất không bàn nữa
Cha mẹ còn cho đôi cánh tay.
Quê hương đâu trách người vong phụ
Sẵn núi non cao, sẵn biển dài
Không cầm bút được thì cầm cuốc
Tối biển Bình Minh, sáng Chóp Chài!...
***
VỀ SOI MẶT NƯỚC BỜ AO CỤ
XẤU HỔ CHO MÌNH SỨC VÓC TRAI!
Thái Bảo- Dương Đỳnh
___________________________
*Thơ Tiểu La Nguyễn Thành
**Thơ cụ thượng Hà Đình Nguyễn Thuật
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét