- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Ý THỨC
Má nó bắt cái đẩu tre ngồi trên thềm phe phẩy cái nón để cái nắng trưa vơi lấm tấm trên gương mặt. Bà nhíu mày nhìn ra phía nó. Nó đang ngồi bên ngoài vườn, nhìn thấy bóng má nhỏ thó, lia lịa húp gọn bát cơm và nói dõng dạc:
- Cho con bát nữa má ơi!
Rồi nó từ trong căn chòi nhỏ mà ba má nó dựng sẵn ngoài vườn từ khi nó ở Sài Gòn về tự cách ly tại nhà từ từ tiến lại “vùng đánh dấu”, để cái bát cơm đó rồi chạy biến lại căn chòi. Má nó cũng từ thềm bới thêm bát cơm khác ra đổ vào cái bát nó vừa ăn, cho thêm ít canh và dăm con cá. Nó nhìn cảnh đó cứ phì cười:
- Trông má con mình cứ như đang hoạt động bí mật ấy má, người này tiến người kia lùi âm thầm, đồng điệu.
Má nó quay người chạy nhanh vào:
- Cha bố mày, xong rồi đấy. Ăn cho nhanh rồi tự rửa bát dưới gốc mít nha. Đồ mày ăn rồi thì không rửa chung với nhà, đề phòng dịch bệnh.
Khi dịch bệnh gia tăng ở Sài Gòn, theo chỉ thị thì bắt đầu người ta đưa bớt người về các tỉnh, ba má nó cũng lo nên nghe tin trường nó cho nghỉ thì cũng lập tức gọi nó về. Nó về cùng giấy xét nghiệm âm tính và theo hướng dẫn của chính quyền về các biện pháp cách ly, ba nó quyết định dựng hẳn một cái chòi nhỏ cho nó ở ngoài vườn. Đó là cái chuồng heo cũ nên cũng khá thoáng đãng, đã được ba nó dọn rửa sạch sẽ, thêm nữa vườn đầy cây trái nên trông mát lành giữa mùa nắng này. Nó có hẳn bộ chén đĩa riêng, tự ăn tự dọn, đồ ăn thì trong nhà nấu đến giờ cơm thì gọi với ra cho nó mang tô đến chỗ được đánh dấu để đó. Trong nhà mang cơm và đồ ăn ra đổ vào rồi lại gọi ra lấy, sao cho giãn cách ở mức an toàn nhất. Hồi mới về nó buồn lắm, chưa kịp lại ôm ba má nó thì đã được đẩy tuốt ra tận vườn, chỉ kịp tắm bên cái hồ nước nhỏ ba nó dẫn nước vào để nó vệ sinh rồi ngồi đó buồn so. Nhưng rồi, nó nhận ra độ nguy hiểm và lây lan của dịch bệnh, bản thân nó cũng là người ý thức nên nó tự lấy những tháng ngày tự cách li này vừa bảo vệ gia đình làm niềm vui.
Nhiều bận nó thức giữa đêm vì tiếng muỗi vo ve khó ngủ, nó thấy thềm nhà nó còn sáng đèn, ba nó đang phì phèo điếu thuốc thấy đèn ở khu chuồng cũ bật sáng gọi nói với to:
- Mày sao mà thức đấy? Nóng hả con? Hay muỗi hả?
Mắt nó rưng rưng. Từ ngày nó về chưa bao giờ ba má nó ngon giấc, vừa lo mong nó không vướng dịch, vừa cứ thương vừa đi xa về không được vào nhà phải ngủ ngoài vườn mà cứ ngồi canh mãi. Có những đêm nó khó ngủ, nhưng chỉ cần nhìn về phía nhà, thấy ánh đỏ lập lòe của điếu thuốc ba châm, đột nhiên thấy có người đang thức cùng với nó, nó chìm vào ánh sáng ru ngủ ấy lúc nào không hay.
Sang tuần thứ hai thì dần nó cũng quen. Những sáng rảnh rỗi thì nó thay ba nó chăm sóc khu vườn, tưới nước, hái trái để dành, hễ thấy có người là lại chạy biến vào khu vườn. Má nó đi ngang qua chọc:
- Chắc tao phải sắm cái loa, chứ cứ người trong nhà người ngoài vườn rướn giọng nói to mệt quá.
Nó biết má đang
cố đùa với nó để nó đỡ cảm thấy cuộc sống bí bách, cũng mong thời gian trôi qua
nhanh để nó có thể thật sự sum vầy. Nhiều khi đọc mấy tin trên báo đài, có những
người F0 lại trốn cách ly ra ngoài vì những lý do không đâu hoặc bản thân biết
mình trong diện cách ly còn đi chơi, đi coi đá banh này kia dẫn đến hàng loạt
người lây nhiễm, nó cảm thấy rất giận và càng phải dặn mình tự ý thức hơn để
không chỉ bảo vệ gia đình mà còn bảo vệ xã hội.
Thời gian cách ly mau chóng trôi qua, nó được xét nghiệm lại lần nữa theo quy định để chắc chắn an toàn trước khi tiếp xúc với người nhà. Nó òa vào vòng tay của ba má nó mà cứ rưng rưng, nó khóc mà ba nó cũng khóc, đúng là không đâu an tâm hơn khi được trở về nhà và trong vòng tay gia đình nó. Cũng chỉ mong dịch bệnh mau tan, nó có lại lên phố học thì ba má cũng đỡ lo. Nhìn ráng chiều đang đổ dần nơi bụi tre đầu làng, mong ai cũng ý thức như nó và dịch bệnh sẽ từ từ được đẩy lùi, để mỗi gia đình đều có thể được đúng nghĩa sum vầy bên nhau.
BÓNG XANH
Má hối mãi nên tôi cũng lo thu xếp đưa sắp nhỏ về quê, vừa để tránh dịch, vừa để cho con hít thở cái “khí xanh” mà tôi vẫn hay kể chúng nghe lúc còn ở trên phố thị. Dịch đợt này căng quá, vừa về quê được ít hôm thì nghe tin Sài Gòn bắt đầu giãn cách.
Khi tôi đang ngồi mãi ôm cái laptop và đắm chìm với công việc thì nghe ở trước cổng tiếng hú hét của hai đứa con “Hú, ta là thánh Gióng đây!”. Con đường quê nay đã được bê tông hóa nhưng vẫn còn hơi hẹp và khúc khuỷu chỉ đủ để hai chiếc xe máy né nhau khéo léo mà đi, một bên là dãy nhà trong đó có nhà tôi, còn bên kia là ruộng lúa. Dù là ban trưa nhưng màu xanh của lúa vỗ rì rào cũng khiến lòng người trở nên mát rượi. Bóng những cây xoài đổ xuống đường làng tạo thành bóng mát, trên con đường nhỏ, ba tôi đang hì hục kéo hai đứa nhỏ ngồi chễm chệ trên tàu lá dừa khô. Chợt nhớ hồi xưa nhà tôi khốn khó cũng đâu có lắm trò chơi như trẻ con phố thị bây giờ, ba vẫn thường hay dành thời gian cho tôi nghĩ ra trò chơi tự tạo như trò “cưỡi ngựa lá dừa” này.
Dẫn hai đứa nhỏ ra tắm ở cái giếng sau nhà cạnh vườn rau, tụi nhỏ cứ reo thích thú: “Nước trong mát quá ba, không cay như nước máy” (chắc ý tụi nhỏ là các chất khử trong nước). Tắm xong cũng sắp tới giờ chuẩn bị cơm, hai đứa con tôi “tự giác” hơn nhiều tự xung phong giúp bà chuẩn bị. Tụi nhóc có vẻ hứng khởi với việc ra vườn hái mồng tơi cùng bà, và xúm xít đòi ngày mai “trà trộn” vào vườn bầu “lặt” những trái ngon lành để dành cho bữa chiều ăn. Tôi chợt nhớ những bữa cơm quê với cà mắm đơn giản nhưng tôi ăn rất được cơm, ba má lúc nào cũng để cho tôi ra khu vườn xanh chọn mớ rau tôi thích chỉ để nấu.
Những ngày ở quê, nhiều khi làm việc tới khuya sáng tôi hay dậy muộn. Khi tỉnh dậy đã thấy đám nhỏ dậy trước cả tôi, tíu tít khoe: “Sáng nay ông dẫn tụi con đi tập thể dục, hít thở khí trời, trong veo mát mẻ lắm ba, không khói bụi như ở nhà mình đâu.” Tiếng con gà í ới gọi trưa, con trâu nhai cỏ nhồm nhoàm ghẹo tôi dậy muộn, khung cảnh xanh trở về dội lại trong tôi kí ức năm nào.
Khi tôi trưởng thành rồi lên phố học, sau đó ở lại phố làm ít dịp về lại quê. Công việc đắp công việc dần quên đi mọi hương vị xanh quê nhà. Dịch vẫn căng từng ngày trên phố thị, quê nhà vẫn thực hiện đầy đủ chỉ thị 5K, cảm giác căng như dây đàn len lỏi với những tin mới. Nhưng khi nhìn bóng xanh mát mắt trải dài, nhớ lại những ngày ở quê mà mình đã bỏ quên khi bộn bề trên phố thị, tôi chợt nhận ra thật may mắn khi đã không để con mình quên lãng đi nơi chốn quê hương này.
Lê Hứa Huyền Trân
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét