- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Bầu trời
của con, có một miền yên ả
Như vạt
cải ngồng chạy dọc tuổi thơ
Mùa
vàng lên, nắng quê óng ả
Thơm
tho tiếng ong hút nhụy về bay vào tuổi hoa niên
--
Bầu trời
của con, có ngọn nắng tháng ba, cơn dông tháng bảy
Mưa nắng
miền Trung tưng tửng gái sồn
Mà
quay quắt ngày xa thửa rộc
Con diếc,
con rô quẫy rách nỗi lòng
--
Bầu trời
của con, từ cơn bão vắng ba, mười hai năm hoang hoải
Bóng mẹ
hiên chiều, khóe mắt rất cay
Con
bươn chải giữa đời cơm áo
Chợt
thấu hiểu hơn những cơn bão cuộc đời.
--
Chai sạn
có quen, thói đời, đen bạc
Xu nịnh
bon chen… con không thể dự phần
Dù bì
bõm, thân cò, thân vạc
Nhớ lời
ba, cuối bãi, đầu truông ánh trăng vẫn sáng ngời
--
Bầu trời
của con, những đêm dài khâm liệm
Tháng
ngày buồn, khoảng sân đất tuổi thơ
Con lớn
lên từ ngọn roi cày, vút vào giấc mơ con chữ
Mà
ngày chạy vòng vòng bê rỗ hứng phân
--
Bầu trời
của con, có tiếng riết róng chân trâu giẫm vào hợp tác
Bùn đất
chạnh thương hạt thóc lép hai đầu.
Bên
góc ao, tiếng ếch nhái râm ran, mùi tre ngâm nằng nặng
Mà
trai gái làng lớn nhanh như lúa Chiêm gặp sấm phất cờ
--
Bầu trời
của con, cánh đồng đăc dày hố bom, gió Nam rát bỏng
Úp mặt
đường cày, không một tiếng thở than
Những
tháng năm ruộng khô, mạ cháy
Mây trắng
trên đầu bay mãi miết về xa…
--
Bầu trời
của con, ánh đèn dầu, bữa cơm chạng vạng
Ba rớt
nước mắt kể về ngày chinh chiến đời trai
21 năm
rời quê, xa con thơ và người tay gối
Nên
bây chừ gia tài là tất cả…chúng con
--
Bầu trời
của con, có mùa đông của mẹ
Nét cắn
chỉ diệu hiền, đường may vá, đơm khuy
Đường
mẹ đã gánh quê ra phố…
“Nhớ con ông nên tôi phải thế này”
--
Bầu trời
của con, có một miền yên ả
Và một miền cơn bão cứ triền miên…
Ý
NGHĨ CUỐI NGÀY
Mỗi cuối tuần con lại về quê
Thăm căn nhà xưa, nhớ vệt rêu cha trượt
Ngày lả mệt rồi, đồi dốc thở cầm hơi
--
Những giọt mồ hôi sắc như liềm hái
Cứa vào con lời cha dặn ngày nào
Trệu trạo tiếng bò trâu... nhai mùa hè sót lại
--
Những vạt cỏ tranh thanh minh ngày cạn nắng
Rễ đâm vào nhoi nhói hoàng hôn
Thương mỗi mẹ ôm mặt trời xuống núi
--
Tháng ba những bông gạo cháy lên bầu trời
Đớn đau sóng sánh
Tiếng gió đêm khế ước nỗi buồn.
BẦN NÔNG
Tôi nghe, gốc rạ cánh đồng ùa chạy vào xuân
Vết bùn dắt hương trinh hoa cỏ
Mơn man, hơi thở nếp bầu
Những hạt thóc trôi qua… mười hai cơn bão
--
Tôi nghe, đàn bò giẫm nắng ngoài hiên
Tiếng nghé ọ, mùa đông nghẽn lại
Những cựa cằn bão giông
Di cảo từ mùa xuân năm sửu
--
Tôi nghe, niềm tin mọc giữa đồng lúa - cỏ
Đợi ánh mặt trời đứng lại ban trưa
Đợi cánh cò, không gian quê kiểng
Núi cao trăng mật đất bùn
--
Tôi nghe, những cây rau cải đợi hoa
Mãi bướm ong không về trời nữa
Thôi nôi lời ru cơn bấc
Lối gầy đầy nhớ bến xưa
--
Tôi nghe, gié lúa chắt chiu mưa nắng
Giọt mồ hôi thẫm lại vai sờn
Gió mòn vẹt gót đường trơn
Trật trầy chua, phèn, lợ, mặn
--
Tôi nghe, cánh đồng trở rạ
Con trăng lõi bóng đường cày
Giấc mơ một đời chắt bóp
Thương về hai chữ… bần nông
BÊN DÒNG SÔNG TAM KỲ TÔI VIẾT
Ngày nước lớn, nước
ròng, mẹ mang thai sinh nở
Những đứa con phù
sa, trăn trở lấp bồi
Đêm tháng ba tôi
nghe những vàng phai rơi rụng
Truyền thuyết dòng
sông… bình lặng vô tình
--
Phố bên quê, những
rạ rơm vàng hoe như tóc trẻ
Đánh bẫy tuổi thơ,
để người nợ quê nhà
Nợ giấc hoang mình,
cuốn đêm thành tiếng khóc
Mảnh trăng gầy guộc
nhạt mờ
--
Có tà áo bay phía cây
cầu gãy nhịp
Tiếng cá quẫy đôi
bờ, con nước lênh đênh
Vô thức chảy cả
thì con gái
Đèo bòng trong đục
bến quê
--
Tháng ba tôi chạy
theo dòng sông vấp ngã
Chồng lấp dấu chân
không thấy mặt người
Chồng lấp tuổi thơ
gánh gồng ký ức
Nhìn lũ bù nhìn quăng
quật tóc râu
--
Ngày bội bạc mong
mưa lành gió thuận
Đừng như hạt thóc
mẩy lên mà đau như em vào tuổi
Mắt buồn, đáy thắt
lưng ong
Mắt buồn, chiều
cánh hoa rơi rụng
--
Tháng ba, nghe những
rễ sưa bật lên thềm sông
Bởi không đành
trôi nên cắm vào cơn bấc
Những cơn rét nàng
Bân đâu đó lại về
Rồi tiễn biệt như
ngày xưa em đến…
--
Kìa những bậc đá
rêu xanh tiếc nuối, đã rất nhiều cơn mưa qua đây
Lời ai hát qua bến
nước xưa…
Cô lái đò ở đâu đó
trong ngôi làng kia, hay xuôi về tả ngạn
Chuyện về những
đôi môi ăn trầu, cắn chỉ quay tơ…
--
Sông sưa vào nỗi
nhớ người… (*)
Võ Văn Trường
_______________________
(*) Tam Kỳ đang hiện hữu và trở thành thành phố của hoa sưa vàng vào mỗi độ từ tháng ba về)
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét