- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
DÁNG TIÊN
Em về, lất phất sợi
mưa,
Mỏng manh dáng nhỏ
ngày xưa đây rồi.
Giọt mưa như cũng mồ
côi,
Thấm làn áo mỏng, bồi
hồi mà thương.
Chiều, tôi chọn một
góc đường,
chờ em qua phố, náu
nương chút tình.
Cứ rằng giữ nét đoan
trinh
nên tôi chờ với bóng
mình mà thôi!
Thương em sợ tiếng đãi
bôi,
Vụng câu lục bát, đứng
ngồi chẳng yên,
tôi chờ chút nắng chao
nghiêng,
Về hong tóc ướt dáng
tiên của mình.
Bao giờ em hết lặng
thinh,
bàn tay sẽ ấm khi mình
sánh đôi,
Ước thì chỉ ước vậy
thôi.
Ôm câu lục bát, mỗi tôi với tình.
QUÊN THÔI,
CŨNG CHỈ LÀ VU VƠ
Bỏ đi, những thứ vu vơ,
phải đâu vàng đá mà mơ đá vàng?
Lòng người toan tính ngổn ngang,
Sa chân một bước, dở dang một đời.
Khóe môi, đon đả buông lơi,
Tình tàn sau cuộc dạo chơi đôi lần,
Hành trang một gói ăn năn,
Không là định mệnh, cũng chăng ngu khờ?!
Cứ như sương khói, như mơ.
Trả bao câu hẹn, đợi chờ, để quên.
Giã từ thôi những lụy phiền,
Tôi về ở chốn bình yên với người.
HƯƠNG TÌNH
Em về
thoáng chốc rồi đi
Để tôi nhớ cái
xuân thì em trao.
Trời thu nắng vẫn hanh hao,
Em đi, tôi ở, lao chao một mình.
Tôi tìm trong giấc lặng thinh,
Chim buồn lẻ bạn, tôi - mình lẻ loi.
Chốn xa, em có bồi hồi?
Hương tình vươn vấn một thời, đừng quên.
THƯƠNG NGƯỜI CŨNG QUEN
Ở đâu bán nét dịu
hiền,
Tôi mua tặng để cho người làm duyên?
Lặng thầm, âu để bình yên,
Mà sao vẫn nặng lụy phiền lòng nhau?
Trăm năm mảnh đất bạc màu,
Chồn chân, mỏi gối nén đau mà cười,
Giật mình đến tuổi sáu mươi...
Tiếng chì, tiếng bấc, thương người thành quen.
TÌNH THU
Nắng thu điểm má
em hồng,
Tô môi em thắm, cho lòng em vui.
Phải duyên thành nợ lứa đôi,
Thì tôi xin gởi tình tôi cho nàng.
Lá thu ai nhuộm mà
vàng,
Trong chiều em đến, ngỡ ngàng tìm tôi.
Đêm trao tình đã lên ngôi,
Trăm năm vẹn một lời thôi nhé người!
RU TÌNH
Thương em, anh hát... ầu ơ,
Ví dầu tình Bậu... ngẩn ngơ hương tình,
Em nằm gác nét Xuân trinh ,
Ầu ơ, em bảo “... của mình anh thôi!”
Muốn lời ru nặng vành nôi,
Nhưng mà lại sợ em tôi hao mòn.
Thế thì dẫu nhạt màu son,
Dành câu ru ấy để còn trong nhau.
Kha Anh Tuấn
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét