- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Lão Gà bị cái quần của con mẹ Ba Biện quất túi bụi đến tối tăm mày mặt phải giơ hai tay che đầu, che mặt rất thụ động như một võ sĩ quyền Anh bị đối thủ dồn vào góc đài rồi vụt bỏ chạy ra con đường đất đỏ quạch xe vừa mới lu phẳng lì, hơn trăm mét thì thoát được. Lão dừng lại thở gấp gáp như gà bị bệnh toi sắp chết đến nơi. Mặt xanh lè xanh lẹt không còn giọt máu. Lão gạt vội mồ hôi trán. Đúng là con Rẫu mất dạy. Dù gì lão cũng đáng tuổi cha nó mà cũng không nhân nhượng. Nó quất quần lên đầu lão chẳng khác nào quất quần lên đầu cha nó vậy. Nghĩ đến đó cảm thấy nhẹ lòng phần nào. Nhưng lão cũng phải đâm đơn kiện lên ủy ban xã về việc vợ chồng thằng Hai Bao với con Ba Biện biết thế nào là lễ độ về tội sử dụng đất trái phép cho chúng nó hết đường thu nhập, chết đói nhăn răng cho bõ tức!
Lão tỏ vẻ hí hửng bỏ đi không thèm ngoái lại!
Trong khi đó đám người vừa già, vừa trẻ, kẻ đứng người ngồi xem
đoàn xe lầm lũi làm đường, càng lúc càng đông. Họ uống bia, hoặc uống nước mía
cười nói, bàn tán rôm rả. Cũng chỉ xoay quanh chuyện lão Gà đành hanh, bị đánh
quần lúc nãy.
Lão Tư Bành ngửa cổ uống ực ly bia Quy Nhơn rồi đưa hai ngón tay
vuốt mép dính đầy bọt một cách điệu nghệ và cười khẩy.
- He... he... Có vay có trả là lẽ thường tình? Ngày trước mẹ lão
đánh quần nhiều đức ông thì bây giờ thằng con bị đánh lại có gì đâu mà phải áy
náy? Dạy học mà nói bậy, chửi bậy, làm bậy thì cũng đánh có gì sai?
Nhưng đáng lưu ý nhất là cái lý lịch của của mẹ lão thuộc hạng
xưa nay hiếm ở làng Đông Trạch này được bàn tán nhiều nhứt.
Mẹ lão Gà là mụ Hớng. Khi còn trẻ mụ hơi đoản người nhưng rất
múp míp, dễ coi lắm chỉ có đôi mắt lươn ti hí, đôi lưỡng quyền nhô cao luôn ửng
đỏ là có phần suy giảm, còn cái miệng cười nói dẻo quẹo khiến bao gã đàn ông
phải gục ngã dưới chân mụ chứ chẳng phải chơi? Hổng biết thằng cha nào ở làng
phong cho mụ Hớng cái biệt danh nghe rợn tóc gáy MÁY XAY ĐÀN ÔNG? Chẳng biết
nói vậy có quá đáng không chứ người làng ai cũng biết mụ chỉ có đúng bốn ông
chồng thôi còn nhơn tình nhơn ngãi thì làm sao mà nhớ cho hết?
Mụ Hớng lấy chồng năm 13 tuổi, tuổi ta đấy? Chồng mụ là lão Tàu
ốm nhom ốm nhách như con chàng hiu lúc đó vừa chớm 17 tuổi.Dễ nhớ lắm vì năm ấy
là năm 1954, năm Ngọ, ở Dinh Gia Long ông Ngô Đình Diệm vừa ngồi vào ghế Thủ
tướng đúng ngày mồng bảy tháng bảy hay còn gọi là song thất!
Lão Tàu lanh lảu, ranh ma quỷ quái chuyên nghề buôn gà và hớt
tóc dạo nên chợ nào, làng nào cũng biết rành rọt. Cả làng Đông Trạch chỉ mình
lão mới mua nổi chiếc xe đạp đòn dông Tanaro chánh hiệu Pháp quốc. Lão chung
sống với mụ Hớng đúng bảy năm thì bị thổ tả cấp tính do ăn phải ruốc bị dính
độc từ rắn biển, hồi đó người ta gọi là xuông đẻn và đột ngột qua đời bỏ lại ba
đứa con thơ là thằng Ga (lão Gà), con Bến và thằng Bãi.
Lão Tàu tuy xấu trai nhưng tính lại trăng hoa lắm. Nghe đâu khi
qua Phước Lý hớt tóc trẻ con lão có tằng tịu với mấy bà Rẫu sao đó bị mấy bã
tóm cổ cởi hết áo quần rồi phơi trần truồng trên bãi cát và dùng những tàu dứa
dại có gai cứng như sắt, bén hơn dao lam rồi cào ngược từ háng lão qua dái, qua
chim lên bụng, máu chảy ròng ròng phải đi nhà thương điều trị gần cả tuần mới
ổn.
Người chồng thứ hai của mụ Hớng là lão Chèo. Lão cao to, vạm vỡ
như hộ pháp, đôi tay cuồn cuộn rắn chắc như đồng làm nghề lái đò ngang ở Bến
Đức. Lão cũng chỉ kịp hương lửa mặn nồng với mụ hơn hai năm thì theo gót lão
Tàu vì bị suy thận nặng bỏ lại hai đứa con sinh đôi là thằng Chống và con Đỡ
vừa mới biết bò.
Rồi người chồng thứ ba là lão Khoe đi lính Nghĩa quân đóng tại
làng, rượu chè be bét lúc nào cũng kè kè cây súng AR 15 nòng chúc ngược xuống
đất như sợ bị cướp cò làm lủng bụng ông Trời không bằng? Năm 1967 khi luật
NGƯỜI CÀY CÓ RUỘNG của ông Tổng thống Nguyễn Văn Thiệu được thực thi thì đám
ruộng bốn sào tục danh Vườn Dâu của bà Thất Đởm nằm sau nhà mụ Hớng đã chuyển
chủ sở hữu cho gia đình lão Khoe. Lão hay lấy cớ thăm ruộng và thường ghé quán
mụ Hớng uống rượu và được mụ cướp mất đời trai một cách chóng vánh đầy ngoạn
mục.
Chưa đầy một năm giữa đêm khuya mùa hạ, lão Khoe bị đột tử trên
bụng mụ Hớng. Người ta bảo lão bị trúng phòng hay còn gọi là thượng mã phong bỏ
lại thằng Khoang còn đỏ hỏn chưa đủ tháng.
Và cũng không biết bằng cách nào mà lão Khoe được phong là tử sĩ
do bị Cộng quân sát hại và mụ Hớng trở thành Cô nhi quả phụ, tháng nào cũng
xuống Quy Nhơn nhận tiền tuất cả xấp mua vàng đeo đỏ cổ, đỏ tay!
Cũng do đi nhận tiền tuất ở Quy Nhơn mà mụ Hớng bén duyên với
lão Mong nhỏ hơn mụ năm tuổi. Lão cũng ốm nhách như con rắn roi, mặt nhọn, mũi
khoằm nhưng lanh hơn con sóc chuyên nghề ăn cắp và móc túi ở bến xe. Lão thường
hay trèo lên những chiếc xe tải GMC chở hàng quân sự của Mỹ từ Cảng Quy Nhơn
lên Quân Đoàn Hai ở thị xã Pleiku, để ăn cắp đồ. Nghe đám bạn của lão kể lại
lão trúng lắm nhưng đều nướng vào sòng bạc hết. Lão về với mụ Hớng khi Mỹ
đã rút khỏi miền Nam nên việc làm ăn của lão trở nên khó khăn hơn. Nghe dân xóm
Gạch kể lại có lần lão mò vào xưởng gạch Trường Thọ của ông đại diện xã tên là
Hẻo để ăn cắp phụ tùng máy móc bị ông dí đầu lão Mong xuống rãnh đất sâu của
bánh xe chạy qua và dùng chiếc gàu múc của xe đào đè lên cổ lão. Một đêm nằm
sấp giữa trời bị muỗi đốt lấm tấm khắp người giống như bị bệnh sốt phát ban.
Lão tức lắm nhưng không cách nào trả thù được.
Lão Mong chỉ sống chung với mụ Hớng không quá bốn năm rồi cũng
nối gót ba ông chồng trước ra đi bỏ lại thằng Muốn đi lững chững mà không rõ
bệnh gì với nước da xanh lướt như tàu lá chuối non vậy. Cụ lang Lộ bảo:
- Thằng Mong bị bị bệnh thương phòng nhiễm cốt lâu niên
chỉ hoàng thiên mới cứu nổi?
Còn y sĩ Lung trưởng trạm xá xã thì lắc đầu:
- Suy dinh dưỡng, thận yếu dẫn đến kiệt lực!
Còn cái khoản nhơn tình nhơn ngãi mười bữa nửa năm thì kể sao
cho xiết. Nhưng những người này kẻ ít người nhiều đã góp phần "giúp"
cho Mụ Hớng được nhà cao, cửa rộng, một bước lên xe, hai bước xuống ngựa. Điển
hình như vụ ông Cửu Lụa goá vợ giữ chức Kinh tài ủy ban hành chánh xã thời Đệ
nhất Cộng hòa chỉ uống vài chén rượu rồi mây mưa với mụ chỉ đúng một lần mà mất
trắng đúng bốn trăm hai lăm đồng phải bấm bụng bán đứt nửa mẫu ruộng để bồi
thường cho uỷ ban xã. Hay vụ thằng Ga được mẹ dẫn sang làng Tây Trù học miếng
Hùng Kê quyền với bài Ngọc Trảng rồi ngọn roi Thái Sơn... của Võ sư Cự đã không
mất tiền học phí mà còn được nhận thêm sáu tờ tiền giấy có in hình con trâu là
ba chục đồng mỗi tháng mới lạ không chứ?
Còn những gã nhơn tình như lão Dớn, lão Dác ki bo, lường gạt
thỉnh thoảng bị ăn quần của mụ Hớng đập vào đầu và bị chửi té tát vào mặt là
chuyện thường!
Bốn ông chồng cùng đám nhơn tình nhơn ngãi của mụ Hớng đã lần
lượt ra đi về cõi vĩnh hằng.
Và mụ cũng đã an nghỉ hơn mười năm rồi. Thầy Chùa cũng đã tụng
kinh cầu siêu cho mụ sớm siêu thoát, được vãng sanh miền cực lạc với tư cách
người phụ nữ cõi trần đoan trang tiết hạnh!
Nắng chiều đã tắt.
Đoàn xe tải, xe lu, xe ban đã lục tục dồn về bãi đậu nghỉ ngơi
sau một ngày làm việc vất vả.
Đám trẻ con chừng hơn mươi đứa cởi trần trùng trục trong làng
túa ra mặt đường rộng 22 mét chạy đuổi theo trái bóng da cũ rích vừa mới
phát lên thật mạnh.
Bình Định, 28.06.2022
Vũ Hùng
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét