- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Khuya nay thị trấn núi mưa dầm, trận mưa cuối
đông se sắt. Có lẽ ảnh hưởng đợt áp thấp cuối cùng đang đổ bộ vào miền Trung
quê mẹ. Đang thao thức trong chăn nệm ấm êm thì điện thoại rung, một dòng tin
hiện trên màn hình: Sao lâu quá không thấy anh ghé thăm? Anh tệ quá nghen. Hình
như vẫn người gửi từ hai đêm trước. Anh nằm gác tay lên trán cố nhớ
thử ai? Sao lại nhắn tin ba đêm vào nửa khuya như thế? Ai? Có ý gì? Một
dãy số quen quen, lờ mờ nhìn vào mắt anh như trêu ghẹo, thách thức. Dò tìm
mãi cũng không thấy trong danh bạ của mình. Anh cố nhớ tên người vừa gửi
mà chẳng nhớ được gì cả. Anh bấm trả lời: Ai vậy? Có bị "hâm" không
đó? Biết giờ này là mấy giờ không? Dòng tin vừa gửi đi thì trên màn hình
hiện lên dòng chữ: Hì hì! Biết chứ! Mới nửa khuya thôi. Ôi! Tánh tình anh
đã thay đổi rồi ư? Khi nào vậy? Có phải từ khi có cô vợ mới... Vợ anh nằm bên cạnh
cũng thức giấc khi thấy chồng nửa khuya dậy đang lẩm bẩm chuyện gì, bấm bấm điện
thoại với vẻ mặt cau có: Ai vậy mình? Sao lại có người tin vào giờ này nhỉ? Anh
đưa điện thoại cho vợ xem thử có biết số di động này không? Vợ anh chăm chú
nhìn một lát rồi lắc đầu: Em thấy số điện thoại này quen quen, hình như em có
lưu số này thì phải, để em xem. Vừa nói, vợ anh thò tay dưới gối lôi ra chiếc
Samsung đời mới của mình mở máy dò tìm, nhưng dò mãi cũng không thấy số ấy. Hai
vợ chồng đều im lặng, đầu óc như đang cố lục lọi trong trí nhớ thử ai mới, cũ
thân quen? Bất ngờ cả hai cùng thốt lên: Phải rồi! Không lẽ số của...
Vâng! Cả hai vợ chồng đều nhớ. Đó là số
điện thoại của Liễu, vợ trước của anh đã mất cách đây hơn ba năm trong một tai
nạn…
Hai người nhìn nhau, nỗi lo sợ mơ hồ như tràn
ngập cả căn phòng. Ngoài hiên, một cơn gió mạnh tạt qua, lạnh buốt... Trên tường,
con thằn lằn chép miệng mấy tiếng bâng quơ. Đêm đã chảy sang canh. Chảy vào
vũng đen dày đặc. Anh mở máy định xem lại những mẫu tin vừa nhắn nhưng
không còn thấy nữa, dù anh thầm khẳng định mình chưa hề bấm nút xóa bao giờ.
***
Cơn bão đổ vào miền Trung tàn phá rất nặng nề.
Nhiều người chết và mất tích. Nhà cửa, vườn tược, hoa màu hầu như hư hại mất trắng.
Những đêm nằm bên cạnh chồng, Liễu cứ trằn trọc mãi khi nghe tin tức thời sự
trên ti vi lúc chiều tối. Biết vợ lo lắng bà con dòng họ ngoài quê, anh bảo:
Hay là em xin phép nhà trường nghỉ dạy vài bữa về thăm quê cho an tâm. Vợ thầm
mừng khi biết chồng ân cần luôn quan tâm đến vợ và bên ngoại. Chị ôm anh với những
nụ hôn ngập tràn hạnh phúc: Em rất cảm ơn chồng nhiều nghen! Thế mai em lên Ban
giám hiệu trường xin phép. Chắc được thôi! Sáng mốt anh đi làm, tiện đường
ghé bến xe mua cho em một vé nha! Vắng em, anh ở nhà một mình chắc cực nhọc
chuyện cơm nước. Đừng buồn em nghen!
Sau một tuần về thăm quê, hôm vào, Liễu dẫn
theo một thiếu phụ xấp xỉ tuổi, mặc áo bà ba nâu rất dân dã quê mùa. Vẻ mặt người
đàn bà trông hốc hác nhưng rất hiền và không thể che dấu nét duyên, Liễu giới
thiệu với chồng: Đây là Hồng, cô em bà con trong làng. Ngày xưa, bọn em học
chung một trường nhưng khác lớp. Ngày Liễu tốt nghiệp phổ thông thi đậu vào đại
học sư phạm thì Hồng mới đầu năm lớp mười một. Hai người hơn thua nhau vài tuổi
nhưng thân thiết như chị em ruột bởi lẽ nhà sát vách, chung giậu. Cơn bão lũ vừa
qua đã cuốn trôi toàn bộ nhà cửa, tài sản của gia đình Hồng. Đau thương nhất là
chồng và đứa con trai đầu lòng mới lên năm đã bị lũ cuốn mất tích không tìm thấy
thi thể. Thương hoàn cảnh quá bi đát của bạn, Liễu an ủi, động viên, thuyết phục
rủ rê: Thôi thì bỏ quê vào Tây Nguyên với vợ chồng mình đang sống mà lập nghiệp,
làm lại từ đầu. Chẳng còn gì để vương bận, thế là Hồng xiêu lòng theo lời bạn
dù trong thâm tâm vẫn còn lưu luyến nơi cắt rốn chôn nhau.
Biết Hồng chưa thể thích nghi với môi trường sống
mới nơi phố thị, dễ mặc cảm tự ti đến ở nhà mình tương đối đầy đủ. Liễu thường
an ủi bạn không phải lo buồn gì cả, cứ coi như là nhà của mình vậy. Ở nhà trông
nom, nấu giùm nồi cơm, ấm nước vậy thôi! Vợ chồng Liễu sẽ cố gắng tìm giúp việc.
Nhưng khổ nỗi, Hồng không có bằng cấp, lại chẳng chuyên môn gì nên rất khó. Hai
vợ chồng Liễu vẫn nhiệt tình chạy tìm vẫn chưa xin việc phù hợp khả năng,
không lẽ dẫn Hồng đi làm ô sin thì coi sao được? Trước mắt, cả hai vợ chồng Liễu
luôn động viên Hồng cố gắng yên tâm ở nhà nghỉ ngơi cho lại sức. Giúp những
chuyện lặt vặt trong gia đình khi cả hai đều đi làm chẳng có thời bạn trông
nom, thế là quý lắm rồi. Thấy bạn áo quần cũ kỹ, thiếu thốn, Liễu lục trong tủ
đưa cho Hồng những bộ đồ của mình chỉ giặt một vài lần còn mới lắm. Lại sợ bạn
ru rú mãi trong nhà tù túng cũng buồn, thứ bảy, chủ nhật, hai chị em rủ nhau xuống
phố cà phê, ăn uống, mua sắm…
Qua mấy tháng ở nhà anh chị bạn đồng hương chân
tình, tốt bụng, Hồng cũng nguôi ngoai nỗi đau mất mát và nỗi nhớ quê. Từ một
người đàn bà chân bùn tay lấm, quanh năm dầm mưa dãi nắng, mới mấy tháng ở
trong nhà trông Hồng khác hẳn. Trong những bộ áo quần thời trang của Liễu cho
và mua mới, làn da người góa phụ một con dường như mịn màng hơn, trắng như trứng
gà bóc, mái tóc cũng dài và xanh mượt hơn, khuôn mặt đầy đặn, trông rất xinh
hơn. Có lúc ngồi ăn cơm hay nghỉ ngơi nhìn bạn, Liễu rất vui, luôn trầm trồ
khen: Cánh đàn ông góa vợ thấy Hồng đẹp như người mẫu, như hoa khôi sẽ tha đi mất
cho mà coi! Vợ chồng mình chẳng còn lo tìm việc giúp nữa, lại phải mất đi một
người bạn, người em hiền lành, biết còn ai trông giùm việc nhà cửa?
Hồng bẽn lẽn, đỏ bừng đôi má bồ quân, đấm thùm thụp vào lưng bạn.
Dù thoát xác xinh đẹp hẳn lên trông thấy. Nhưng
tánh Hồng vẫn thật thà, chất phác, siêng năng. Hầu như mọi việc trong nhà
Hồng đều lo chu tất, kể cả quần áo của hai vợ chồng thay ra chưa kịp giặt cũng
được giặt giũ sạch sẽ, ủi xếp ngay thẳng, thơm tho. Trong thâm tâm người
góa phụ, đó cũng là việc làm thể hiện tấm lòng biết ơn đối với hai người bạn tốt
đã dang tay giúp đỡ, cưu mang mình.
Anh vẫn tánh vô tư, chẳng để ý xét nét so đo
tính toán gì cả. Càng rất vui khi thấy hai người đàn bà đối xử với nhau như chị
em ruột thịt. Thi thoảng anh cũng nhắc vợ cố gắng sớm tìm việc làm cho bạn,
không khéo Hồng sẽ nghĩ hai người lợi dụng hoàn cảnh làm ô sin trá hình thì
mang tội. Anh cũng nhắc vợ chớ đem chuyện bực bội ở nhà trường về nhà, lỡ vô
tình nặng lời với bạn thì không nên.
Kỳ nghỉ Hè năm ấy, Công đoàn nhà trường tổ chức
chuyến tham quan cố đô Huế, động Phong Nha… Liễu xin phép anh đi cho biết lăng
tẩm cung đình, cảnh đẹp quê hương đất nước. Trước khi đi, Liễu ôm bạn thắm thiết
gửi gắm đủ điều, nhờ ở nhà cố gắng lo giùm mọi việc, nhất là cơm nước,
chăm sóc cho anh những ngày mình đi xa vắng.
Gần mười ngày vợ đi khỏi. Nhà chỉ còn hai người
khác phái, không phải bà con, anh em thân thích máu mủ gì. Nên anh ý tứ cẩn trọng
và Hồng cũng thế mỗi khi ăn cơm, tắm giặt, ngủ nghỉ cũng dè dặt không kém. Chiều
thứ bảy cơm nước đã dọn sẵn Hồng chờ anh về mà chẳng thấy. Mấy lần định gọi điện
hỏi nhưng lại e ngại. Thắc thỏm ngồi ngó ra đường mãi đến hơn mười giờ mới nghe
tiếng xe ngoài cổng, có cả tiếng người gọi ơi ới! Hồng quýnh quýu chạy ra thấy
người tài xế đang dìu anh say mềm. Tưởng Hồng là vợ, anh ta phân trần: Hôm nay
Công ty tổ chức hội nghị sơ kết quý, ảnh vui quá chén, chị đừng giận nhé! Hồng
không có thời gian phân trần với anh ta, hối hả dìu anh từ tay người tài xế vô
nhà. Anh bước xiêu vẹo té lên té xuống, Hồng vất vả lắm mới đặt được anh nằm
trong phòng ngủ, Nghe lành lạnh vùng ngực, nhìn xuống áo đang mặc của mình quá
trình cọ xát đã sứt nút. Nhưng người đàn bà hiền như cục đất ấy quên cả lo ngại,
lăn xăn chạy xuống bếp giặt khăn nước ấm lau mặt mũi cho anh. Có lẽ uống quá
nhiều rượu, người nóng bức nên anh lè nhè gọi nhờ tháo giùm cà vạt, cởi giúp
Veston. Trong lúc đang lúng túng cởi áo cho anh, vì lần đầu buộc phải tiếp xúc
với chồng của bạn trong một không gian dễ nhạy cảm, dễ hiểu lầm nên Hồng
loay hoay mãi mới xong. Bất ngờ anh quàng tay ôm chặt trong khi đôi mắt vẫn
nhắm nghiền: - Em… mới về… hả? Hồng cố gỡ đôi tay to khỏe của người đàn đang ôm
mình, thanh minh: - Không phải đâu anh, em là Hồng đây! Chị chưa vào anh ạ.
Giọng anh say khướt: Em là chồng hả? Ha ha! Ai
bảo không… không phải…? Em là vợ của… của… anh. Áo vợ anh… thơm…
mùi... vợ anh mà… Vừa nói anh gục đầu vào ngực, Hồng hốt hoảng, khi biết
mình đang mặc chiếc đầm ngủ của Liễu cho, chắc anh say quá nhìn áo lầm tưởng vợ.
Chết thiệt!
Và có lẽ xa vợ cả tuần nên anh không chịu
nỗi... Lại thấy người đàn bà đang lo lắng chăm sóc mình trong phòng ngủ
riêng, cũng tạng người như vợ, cũng xấp xỉ tuổi nhau, giọng miền Trung đều na
ná giống nhau. Tưởng vợ trêu, chắc đang thử mình say hay tỉnh đây? Nên
anh thích thú, mơ hồ đinh ninh là Liễu nên quyết không buông người đàn bà đang
run rẩy trong vòng tay. Kéo Hồng ngả ngửa xuống giường nệm, anh vội bỏ hết áo
quần thấm đầy hơi men xuống nền nhà… Lúc ấy, Hồng sợ xanh mặt, cố vùng
thoát nhưng không thể nào ra khỏi đôi tay cứng như gọng kềm của anh. Khi chiếc
áo đầm ngủ mỏng manh đứt nút bị kéo ngược lên rời ra khỏi người, phơi lộ
hết những đường cong da thịt nõn nà, đôi bàn tay người đàn ông đói khát đã chiếm
giữ những vùng nhạy cảm, cộng với những nụ hôn như bão táp của người
đang nằm trên mình... Hồng biết không còn con đường nào trốn chạy. Sự tiếp xúc
da thịt nóng như ngọn lửa của thần Tình ái thiêu cháy hết thành lũy đề kháng. Sự
cám dỗ ngọt ngào như mê hoặc trỗi dậy trong lòng người góa phụ đã mấy tháng trời
cô đơn gối chiếc.
Qua đêm say. Sáng ra, anh ấp úng xin
lỗi. Nhìn cô bạn của vợ đang ngân ngấn nước mắt trên khuôn mặt đẹp như tranh dưới
góc phòng riêng. Cầm lòng không đặng, anh lại đến ôm người đàn bà vào
lòng an ủi, dỗ dành, hứa dàn xếp chuyện đã lỡ sẽ trong ấm ngoài êm. Cả
hai đều biết có lỗi với Liễu, khó mà tha thứ. Thế nhưng thói đời là
vậy, một khi tay trót nhúng chàm, đã ăn quen thì khó nhịn. Trong căn nhà đêm
hôm kín vắng chỉ có hai người. Môi trường ấy cứ như đồng lõa che đậy,
bưng bít.
Trưa hôm đó, cơm nước xong, hai người đang đùa
giỡn trong phòng ngủ nhàu nhĩ gối chăn thì ngoài cổng có người gọi gấp gáp. Anh
mặc vội quần áo chạy ra. Hoảng hốt khi nghe tin chuyến xe tham quan của vợ trên
đường về đã bị lật xuống đèo. Nhiều người chết, nhiều người bị thương, nhiều
người đã trút hơi thở trên đường đến bệnh viện cấp cứu vì vết thương quá
nặng, trong đó có Liễu xấu số của anh.
.....
Đã hơn ba năm từ ngày Liễu qua đời. Chiếc điện
thoại của vợ, anh để trước di ảnh để làm kỷ niệm, di động của anh cũng đã xóa số,
xóa tên Liễu từ ngày giỗ đầu. Thế mà ba đêm nay… Sao có hiện tượng kỳ quặc như
thế? Anh và Hồng thật sự lo lắng, hai người rón rén bước nhẹ lên từng bậc thang
đến nơi bàn thờ của Liễu. Sau lư nhang lạnh ngắt khói hương, chiếc di động vẫn
nằm đó bụi phủ đầy. Khung kính lồng di ảnh Liễu cũng giăng giăng mạng nhện.
Khuôn mặt khả ái của người quá cố vẫn nở nụ cười hiền lành nửa như thứ
tha độ lượng, nửa như trách móc dỗi hờn... Anh mới nhớ mình mãi lo danh lợi,
mãi say đắm với cuộc tình mới. Đã lâu quên hương khói. Lòng đầy xấu hổ
anh cúi gầm mặt không dám ngước nhìn.
Chủ nhật hôm sau, hai vợ chồng Hồng mua hoa quả,
nhang đèn chở xe lên nghĩa trang viếng mộ. Khu nghĩa trang của xã bố trí
nằm sát bìa rừng, xa khu dân cư cả mấy cây số. Hàng trăm ngôi mộ trắng màu
vôi vữa nằm im lặng dưới nắng hoe vàng. Cả năm không đến, nên hai vợ chồng
đi tìm loanh quanh cả buổi mới đến nơi Liễu an nghỉ. Nhìn nấm mộ lở lói, tường
vôi vàng úa, tấm bia khắc tên và chân dung cũng nhiều chỗ sứt mẻ, chắc do lũ
chăn trâu nghịch phá trông tiêu điều xơ xác… Lần nữa, trong anh và Hồng tự
thấy mình quá tệ bạc đối với người quá cố. Người vợ, người bạn ngoan hiền
ngày nào đã chăm sóc, cưu mang…
Hai người lặng lẽ rời khỏi nghĩa trang một đoạn
đường. Trưa núi đồi lênh loang, im vắng. Bỗng đâu tiếng chim từ quy xao xác từ
phía bìa rừng mờ đục khói mây. Tiếng chim kêu buồn thê thiết cứ như lẻ bạn lâu
ngày… Anh quay đầu nhìn nơi mộ vợ lần nữa đã dần khuất cuối đồi xa. Dưới trưa lấp
lóa nắng, cây dương liễu mọc trong nghĩa trang gió thổi phất phơ như dáng người
đàn và mảnh khảnh giơ vẫy tay chào và dường như đang bấm máy nhắn tin ai...
Lâm Đồng, mùa xuân 2022
Lê Huỳnh Túy Tâm
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét