- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Tích tắc! Tích tắc! Đồng hồ đang nhích dần về những ngày cuối năm...
Lại thêm một cái Tết nữa xa quê, xa nhà,
và cũng là ba, bốn cái Tết trôi qua nơi xứ lạ quê người... Lòng con tự hỏi phải
trải qua bao lần nữa thì mới đến ngày được quây quần cùng gia đình bên mâm cơm
tất niên, bao nhiêu lâu nữa mới đặt chân trở về nơi con được sinh ra để sống
hòa mình trong mùi hương rất Tết, rất xuân ấy...
Những ngày cận Tết trên facebook, zalo,...
khắp các mạng xã hội nơi đâu con cũng nhìn thấy rầm rộ những status về Tết của
đám bạn. Ai ai cũng náo nức đón chờ năm mới đang về. Đột nhiên thấy chạnh lòng.
Tối nào gọi điện về cũng nghe mẹ kể lại rằng nhà đang chuẩn bị thứ này kia,
đang trang trí mọi thứ để đón Tết. Nào là các chậu hoa cúc vàng, nào là kẹo mứt,
nào là bánh Tét, thịt kho hột vịt... chỉ nghe mẹ kể thôi mà con thấy Tết đang
bên cạnh.
Giọng nói đầy vui vẻ của mẹ đột nhiên chựng
lại “Tết này, con lại không về...”.
Cổ họng nghẹn ứ lại, gác điện thoại con chỉ biết ôm mặt khóc.
Mẹ ơi! Con nhớ nhà... Con muốn về nhà...
Người ta nói Tết là dịp để mọi người đoàn
viên, để con cháu ở nơi xa tụ họp về, quây quần bên nhau sau những ngày tháng
bôn ba xa cách. Mọi nhà đều vui
niềm vui sum họp thì nhà ta lại thiếu vắng đi con. Con biết mẹ buồn lắm. Mẹ ơi!
Đừng buồn nhé! Mặc dù, ở xa nhưng con luôn hướng về mẹ và luôn là điểm tựa tinh
thần cho mẹ, bên mẹ luôn có con.
Con nhớ lắm... nhớ những cái Tết khi còn
được ở bên gia đình, năm nào chợ Tết con cũng cùng mẹ đi mua đồ trang trí, chọn
hoa,... Những chậu mai vàng lung linh dưới nắng vàng làm sáng rực cả sân trước
nhà, rồi biết bao nhiêu là hoa, cây cảnh của bố trồng cũng đua nhau khoe sắc.
Nhớ trước Tết một, hai ngày những buổi chợ
cuối năm đi theo chân mẹ để tiếp xách đồ. Biết bao nhiêu là thứ, hai tay xách
chẳng hết, có khi lại đi hai ba chập cũng chưa mua đủ đồ, mặc dù mệt nhưng vui
lắm. Không khí Tết ngập tràn trên đường phố, lan tỏa đến mọi nhà, nhìn đâu cũng
thấy Tết hiện hữu trong từng ánh mắt, từng nụ cười của mỗi người. Và còn thấy Tết
trên đôi tay tần tảo của mẹ...
Nhớ những khi cùng mấy dì lau lá để gói
bánh Tét. Tự tay mình lau từng chiếc lá chuối, lau thật sạch thật khô rồi xếp
chờ mấy dì vào gói. Những đòn bánh màu xanh được vắn thật chắc chắn với từng sợi
dây lạt, bên trong đầy ứ những nếp, những đậu, hay thịt mỡ. Và đặc biệt không
thể thiếu được đó là chuối, nhân mà tôi thích ăn nhất.
Rồi đêm đến thì ngồi thức trông bánh, trong
cái se se lạnh của những ngày cuối năm, chẳng thể nào làm lạnh được không khí ấm
áp và đầy ý nghĩa lúc đấy. Tiếng những cây củi cháy tí tách dưới nồi. Tiếng nước
sôi ùng ục, tiếng mọi người trò chuyện, kể cho nhau nghe những gì còn lại trong
năm cũ... Những ngày càng gần Tết lại càng tuyệt vời.
Nhớ những mâm cơm tất niên ngồi bên bố mẹ
và mọi người. Cả năm trời chỉ có mỗi dịp này là đại gia đình mới đông đủ đến thế.
Vừa ăn vừa hàn huyên, tâm sự những buồn vui của năm qua, với những mong ước
tươi đẹp cho năm mới.
Con nhớ nhất là đêm ba mươi Tết, tiếng
pháo hoa giao thừa ở quê ta. Nhớ tiếng của những đứa trẻ cười đùa, háo hức chạy
nhảy khắp nơi cũng chỉ chờ xem pháo hoa. Nhớ những bao lì xì màu đỏ, nhớ những
lần đi lễ chùa đầu năm cùng gia đình...
Giờ con ước gì mình đang ở quê để cùng bố
mẹ chuẩn bị Tết. Ước gì nửa vòng trái đất kia ngắn lại. Ước gì mọi thứ thuận lợi
hơn để con về nhà hòa mình vào đón Tết với mọi người.
Tết này của con, vẫn là màu trắng của tuyết,
vẫn là những bài thi đang tới, là bận bịu của công việc làm thêm... Là buổi gặp
mặt tất niên với một, hai người bạn Việt Nam cùng cảnh ngộ cũng vơi đi một chút
nào nỗi nhớ... Là cây mai giả con tự tay làm, những đòn bánh Tét vụng về không
được như của mẹ và mấy dì, là những món ăn ngày Tết thiếu vị của quê nhà... Là
tự an ủi bản thân, vài năm nữa thôi mọi thứ sẽ trở lại...
Lại một mùa xuân nữa lại về, con lại thêm
một xuân nữa không ở cùng gia đình, thêm một mùa Tết ngậm ngùi nơi xứ người và
nhớ quê da diết, nhớ những ngày xưa. Con biết chẳng ai sống bằng quá khứ, bằng
hoài niệm nhưng sao những quá khứ vẫn nguyên vẹn trong lòng con bằng những mùa
xuân năm cũ.
Ôi! Tết quê sao lại thân thương đến lạ. Những
cái tết vĩnh viễn sẽ chẳng còn, nhưng trở thành ký ức không thể phai mờ, khó mà
phục chế lại như lúc ban đầu...
Huỳnh Thanh
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Con biết chẳng ai sống bằng quá khứ, bằng hoài niệm nhưng sao những quá khứ vẫn nguyên vẹn trong lòng con bằng những mùa xuân năm cũ.💪
Trả lờiXóa