- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Đã thành hình về phân loại ngôn ngữ trong tiếng tiếng Việt thành kiến thức học đường: ngôn ngữ sinh hoạt, báo chí, chính luận, khoa học, hành chính… Tiếng Việt sống động trong các trang viết và đời sống thường nhật có khi vượt lên trên các phân loại, cho thấy sự phong phú của thực tiễn. Trong đấy, có thể kể đến ngôn ngữ biển hiệu.
Nếu
lại sắp xếp, có lẽ ngôn ngữ biển hiệu
nghiêng về phong cách ngôn ngữ sinh hoạt: nôm na, bình dân, đa sắc màu.
Ở
đâu cũng có biển hiệu, từ logo khủng đi cùng danh phận một công ty lớn, thiết kế
sơn vẽ công phu, đến tấm biển nhỏ xíu vẽ vụng trên ván đính vào thân cây trên
đường làng, hết thảy thuộc về thế giới biển hiệu của hoạt động kinh tế.
Nếu
biển hiệu các công ty bề thế được chăm chút thiết kế và thể hiện chuyên nghiệp,
thì lô nhô hàng vạn vạn biển hiệu của các cơ sở nhỏ, chỗ mua bán - dịch vụ ở hẻm
phố thôn làng lại tùy nghi viết vẽ có khi gây cười, khó hiểu và chuyện sai
chính tả là… bình thường.
Đến
vùng miền địa phương nào bạn cũng chạm trước tiên vào thế giới biển hiệu dù đến
bằng phương tiện gì, “thế giới” ấy thông báo địa chỉ, ngôn ngữ vùng miền, cả
văn hóa qua lối thể hiện.
Dân
Miền Tây, nhớ lần đầu ra Quảng Ninh, tập thể dục buổi sáng trên các phố ở Uông
Bí, nhìn hoài các tấm bảng sơn “ở đây có cho vay lãi suất thấp”, khi đấy trong
quê không có lối viết này, thường viết đại loại như “hiệu cầm đồ”, “có cho vay
không cần thế chấp”, còn “cho vay” mà “lãi suất thấp” khá sốc.
Một
dạo thăm cù lao Tân Quy ở Vĩnh Long, đi lòng vòng giữa các tàng cây ăn trái
xanh mướt, chợt thấy tấm biển gỗ đính lên thân cây kèm mũi tên “ở đây có rượu nếp
than” thực ấn tượng bởi mộc mạc từ câu chữ đến lối viết, cũng như con người chốn
này.
Xứ
mình, ở Miền Nam, trước và sau 1975 cho thấy khác biệt lớn trong ngôn ngữ biển
hiệu nằm trong sự thay đổi chung. Trước 1975, các biển tiệm quán luôn dùng dấu
gạch nối ở những từ ngữ cần mà học đường đã qui định: công - ty, thương - mãi,
ngân - hàng… Lượng từ gốc Hán - Việt dùng nhiều hơn hẳn ngày nay. Thời ấy, biển
hiệu tiệm quán chuộng đắp chữ nổi hay đã sơn vẽ thích lối chữ chân phương nghiêm cẩn.
Kinh
tế thị trường, biển hiệu xuất hiện và mất đi hàng ngày do cuộc làm ăn thịnh
suy, nhu cầu về biển hiệu khiến ngành sơn vẽ thiết kế biển trở nên ngành không
nhỏ khi đã làm ăn, tấm biển thuộc về yêu cầu đầu tiên.
Biển hiệu mang một phần của ngôn ngữ tiếng Việt.
Nguyễn Thành Công
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét