- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Lời Nói Đầu:
Bạn bè chuyển cho bài viết
của nhà thơ Chu Mộng Long nói về thơ Trần Mạnh Hảo. Chỉ riêng cái tựa của bài
viết cũng dễ làm những người yêu thơ giật mình: Trần Mạnh Hảo: Sóng Cuồng Xô Dạt Đền Thơ. Ghê gớm quá! “Ấn Tượng” quá!
Muốn viết mấy dòng bình luận
nhưng gặp lúc “vợ đẻ con đau nhà nước ngập” nên cứ nấn ná hoài. Mấy bữa nay con
cái lấy “vacation” (phép) đưa các cháu đi chơi xa nên được ở nhà thảnh thơi,
chợt nổi hứng, lấy máy ra gõ lóc cóc mấy đoạn góp vui với bạn bè yêu thơ.
Phải công nhận bài viết của
nhà thơ Chu Mộng Long vóc dáng bề thế (2552 chữ), được viết trong lúc hứng khởi
nên tuy là văn, mà lại khá nhiều cảm xúc, đọc cũng đỡ ngán. Đáng tiếc, có một
chút hiểu lầm “nho nhỏ”.
Hiểu Lầm Chữ “Sóng” Trong Thơ
“Sóng” trong thơ có ý nói đến
sức rung động, độ dạt dào của cảm xúc, hồn thơ mà bài thơ khơi gợi được trong
lòng độc giả, chứ không phải - và không đến từ - sức nặng, độ sâu sắc của câu
chữ, ý tứ.
Tác Giả Hình Như Không Biết
“Sóng” Phát Sinh Từ Đâu
Đúng ra, phải đọc cả bài mới
biết tứ thơ có dòng chảy hay không? Có dòng cảm xúc hay không? Có “sóng sau dồn
sóng trước” hay không? Có tạo được cao trào hay không? Cảm xúc và hồn thơ trong
bài thơ có mạnh hay không?
Muốn biết sông có sóng hay
không, tốt nhất nên quan sát mặt sông, xem nó có dòng chảy hay lững lờ, phẳng
lặng? Nếu có dòng chảy thì dòng chảy yếu, trung bình hay mạnh? Nếu thấy dòng
chảy mạnh mới để ý xem có sóng không? Cường độ của sóng đến mức nào?
Không phải cứ múc vài thùng,
vài phi nước từ dòng sông lên nhìn ngắm, xem xét rồi có thể phán “Con sông
này sóng mạnh lắm, có thể làm lật cả thuyền câu”.
Hậu Quả Của Sự “Không Biết”
Bài viết của ông Chu Mộng
Long mang phong cách giống như bình thơ không bàn thi pháp.
Bình thơ không bàn thi pháp
là chỉ bình tán ý tứ và lờ tít phần kỹ thuật thơ (thi pháp). Bình thơ như thế
thì dưới mắt người bình bài thơ chỉ là một bản văn – không hơn không kém. Nhà
bình thơ đã cầm dao đâm chết bài thơ trước khi cầm bút viết lời bình. Dù vậy,
bài thơ cũng được phân tích lớp lang, hết đoạn này đến đoạn kia, để cuối cùng
độc giả có thể nhận biết tứ thơ, thế trận của bài thơ hợp lý, nhất quán hay
“đoạn trước kể chuyện gà, đoạn sau bàn chuyện vịt”.
Ông Chu Mộng Long không những
không bàn thi pháp mà còn châm biếm việc áp dụng những “phương tiện thẩm mỹ”
của thi pháp khi bình thơ.
Ông nói “Nếu thơ ông (Trần
Mạnh Hảo) vào sách giáo khoa hay đề thi với những câu hỏi đọc hiểu lạnh lùng
theo cách tra vấn phạm nhân: ‘Bài thơ thuộc thể thơ gì? Đoạn thơ sau nói gì?
Chỉ ra các biện pháp tu từ’…, chẳng khác gì giết hại thơ ông”.
Theo tôi, nếu đầy đủ thì sau
3 dấu chấm (…) nên viết thêm “Cách gieo vần ra sao?
Số chữ trong câu cố định hay thay đổi? Với biên độ rộng hay hẹp? Tứ thơ phân
mảnh đứt đoạn hay nhất khí, liền mạch? Có mô gò cản đường? Có vờn bóng giữa
sân? Tâm thế của thi sĩ trong lúc làm thơ ra sao?”
Nếu không trả lời những câu
“tra vấn” đó thì làm sao ông Chu Mộng Long biết bài thơ có dòng chảy hay không?
Có “sóng sau dồn sóng trước” hay không? Cường độ của “sóng” mạnh đến mức nào?
Có thể trở thành “Sóng Cuồng Xô Dạt Đền Thơ”?
Phương Cách Chứng Minh Không
Đúng
Chính vì không biết “sóng
(trong thơ) phát sinh từ đâu” nên ông Chu Mộng Long đã chọn phương cách chứng
minh rất kỳ quặc.
Mỗi bài ông chỉ “móc” ra một
hai câu, nhiều lắm là vài ba câu. Tập thơ hơn 500 bài mà ông chỉ chọn trích dẫn
101 câu – 687 chữ (1) mà cũng chẳng cho biết là câu nào trích dẫn từ những bài
thơ nào. Cũng phải công nhận là ông có con mắt tinh đời. Hầu hết những câu thơ
ông chọn đều mang đậm nét đẹp văn chương, câu cú chắc gọn, ngôn ngữ cao sang, ý
nghĩa sâu sắc và mạnh bạo. Nhưng vì bị tách ra khỏi bài thơ nên khô cứng, lạc
lõng, có thể khiến cái “phần lý trí” của độc giả vỗ tay khoái chí chứ không hề
khơi gợi được nơi họ một chút “sóng tình” nào.
Vì thế nhóm chữ “Sóng Cuồng Xô Dạt Đền Thơ” từ cái tựa của bài viết không phải chỉ
là sự phóng đại quá lố mà có thể nói đó là kết quả của việc “nhắm mắt nói liều”
để “nâng” Trần Mạnh Hảo cho tới bờ, tới bến.
Với Nhà Thơ Trần Mạnh Hảo
Tôi có cảm tình với lối viết
(cả văn lẫn thơ) của Trần Mạnh Hảo. Ông khen ra khen, chê ra chê chứ không vừa
“ấy” vừa run như nhiều người khác. Ông cũng không chịu gò bó trong “gia quy, lệ
làng, phép nước” mà rất mạnh bạo trong những bước chân khai phá vào vùng đất
mới, kể cả những vùng đất cấm mà nhiều người né tránh.
Tuy nhiên, với văn thì tôi
không dám nói, nhưng với thơ thì tôi với ông có khá nhiều điều khác biệt trong
việc thẩm định giá trị nghệ thuật – và đặc biệt là hướng đi - của thi ca.
Theo tôi, thơ Trần Mạnh Hảo
còn khuyết điểm, quá đậm chất trí tuệ, nhẹ chữ tình, giá trị nghệ thuật chưa và không thể xứng đáng với những lời tâng bốc vô căn cứ, thiếu cơ sở lý luận văn
học của ông Chu Mộng Long.
Mời mọi người đọc bài viết
sau đây để thông cảm hơn.
VÀI NHẬN XÉT VỀ BÀI THƠ “SÔNG
LAM” CỦA TRẦN MẠNH HẢO
http://tranmygiong.blogspot.
Kết Luận
Như đã nói ở trên, do ông Chu
Mộng Long phạm hai lỗi “nho nhỏ” là: 1/ Hiểu Lầm Chữ “Sóng” và 2/ Không
Biết “Sóng” Phát Sinh Từ Đâu nên
đã dẫn đến việc sử dụng hai chữ “Sóng Cuồng”
sai lầm và nguy hiểm.
Tôi vì thơ nên bước vào góp
mấy lời nhận xét. Mong nhận được chỉ điểm của các bậc cao nhân trưởng thượng và
cả những bạn trẻ yêu thơ. Bởi với thơ thì “gừng càng già càng cay”, nhưng cũng
nhiều khi “tài không đợi tuổi”.
Phạm Đức Nhì
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét