- Trang chủ
- |
- Giới thiệu
- |
- Quy ước
- |
- Tác giả
- |
- Thư ngỏ
- |
- Lá thư Bông Tràm
Tác phẩm kỷ niệm 10 năm hoạt động của Bông Tràm, có sự góp mặt của 50 tác giả với trên 100 tác phẩm. Sách dày 312 trang, khổ 13 x 19 cm, giá 100.000 đồng.
Xa vắng chiều
Một mình ngồi trong quán vắng
Cứ mong, em đến bất ngờ
Biển xanh, chiều thu phẳng lặng
Cồn cào tiếng sóng vu vơ
*
Biển, tháng tư như tháng tám
Êm trong, con nước về đâu?
Xa vắng chiều, như thấu cảm
Bâng quơ sắc nắng đổi màu
*
Quạnh quẽ, dường như có thể
Cỏ hoa lối cũ lặng thầm
Sao vẫn còn nguyên như thế
Xô bờ tiếng sóng xa xăm ...
*
Quán vắng, chiều đương mờ tối
Ngập ngừng ly rượu trên môi
Chiếc lá bên hiên gấp vội
Mái tôn gõ nhịp liên hồi
*
Gió lùa, cồn lên nỗi nhớ
Đong chiều tư lự ngẩn ngơ
Biết mình, đời không duyên nợ
Cứ mong em đến, bất ngờ...
Bên
ghế đá công viên
Từng chiếc, từng chiếc rơi
Xoay tròn quanh ghế đá
Mùa xà cừ trút lá
Chồi non biếc xanh ngời
*
Một quầng sáng tinh khôi
Rụt rè rơi dấu nắng
Ngân rung trong thầm lặng
Quanh quẩn chổ em ngồi
*
Ngước mắt nhìn đăm đăm
Đường xa, chừng diệu vợi
Cây đang mùa lá mới
Gió lao xao thì thầm
*
Bâng khuâng như gọi mời
Ngập ngừng, kìa ai đến
Nôn nao, vờ lơ đễnh
Mây cuối trời, chơi vơi
*
Khẽ gượng nhẹ tay run
Xem chừng thoáng bối rối
Ngượng ngùng, thương quá đỗi
Lá rơi, rơi vô cùng...
Tan
vỡ
Hạt bụi này, vướng mắt xót cay
Vén tà áo chậm tình ở lại
Lời to nhỏ, những gì phải trái
Người đã đi, nắng đổ vàng tay
*
Bao nhiêu điều, tan trong hư không
Chỉ còn lại góc tình sấp ngữa
Trong vệt nắng tàn ngày chan chứa
Một tiếng đàn ngân, nặng trĩu lòng
*
Người đã đi, phím lỏng dây chùng
Chiều son rỗi, dỗ chừng lạc lõng
Mơ ước vời xa là ảo mộng
Ngập ngời trong cái nhìn bao dung...
*
Mây xám giăng ngang, dệt nỗi buồn
Qua xóm nhỏ, lối mòn trống vắng
Gió nghịch mùa thổi khan xoáy vặn
Chập chờn đan sắc tối đã buông
*
Chợt nhớ chiều nào, mắt của
nhau
Rối cuốn quýt, lần theo nỗi
nhớ
Thôi nước mắt, ngưng dòng dang dỡ
Vẫn còn đây, tươi trẻ sắc màu...
Qua
cầu Rạch Miễu
Bước sang sông
Sao?
Còn tiếc nuối
Cây cầu cong
Xô lệch
Bến xưa
Rất có thể
Khi mình có tuổi
Cứ nhớ hoài
Nơi đó
Chiều mưa...
Em,
trong mưa bất chợt
Em, váy mỏng, cơn mưa dại dột
Líu ríu rơi, hạt, hạt vô tình
Cơn gió réo, dặm đời thảng thốt
Thẩn thờ chưa? Chậm bước phiêu linh
*
Em, lúng túng xòe tay che tóc
Vội vàng buông vạt áo bung biêng
Cuốn gió xoáy, rẽ ngang rẽ dọc
Lệch xô chiều, dáng cỏ trinh nguyên
*
Sao lắt léo chi, kìa đôi mắt
Đảo chiều trên váy mỏng đẫm mưa
Lồ lộ xuân thì, vòng ôm chặt
Vội vã quay ngang, dấu đổ thừa
*
Em, bối rối, choàng mưa trĩu hạt
Mong manh đứng khép, dưới hiên thưa
Tiếng sấm dội, không gian vỡ nát
Giật trời chiều cuốn xé đong đưa
*
Em, thẩn thờ vịn thoáng mưa rơi
Sao khúc mắc một điều gì khác
Để cho gió trở chiều ào ạt
Bung nắng hoàng hôn, sáng rạng ngời...
Trời
trở gió, cơn giông chiều rối lẫn
Em bước qua lướng vướng chiếc áo dài
Những gờ cong, nét xuân thì lồ lộ
Ngơ ngẩn nhìn, len lén nhũng chàng trai
Đang mỉm cười giả bộ
Em quay ngang, khóe mắt tỏ bày…
Ngồi
thả hồn về một thuở rong chơi
Tóc em bay, nắng tỏa ngập ngời
Dòng sông cạn bên trời trở gió
Bãi cát tháng năm, một vụng tình để ngỏ
Ngồi bên em, sao cứ mãi ngập ngừng
Để bây giờ, nhớ lại, bỗng dưng!
Lê Thanh Hùng
© Tác giả giữ bản quyền. Vui lòng ghi rõ nguồn Bông Tràm khi sử dụng lại nội dung này.
|
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét