Tôi cảm thấy tôn
trọng, ngưỡng mộ và rất quý mến anh. Có lúc tôi còn nhận ra rằng tình cảm của
tôi dành cho anh không đơn giản chỉ là sự ngưỡng mộ của một nữ sinh đối với
một người thầy đáng kính. Tôi mong ngày nào cũng có tiết toán để cho tôi được gặp
anh. Tôi cũng nhận ra tình cảm của anh qua ánh mắt anh nhìn về phía tôi trong mỗi
buổi học, hoặc ở đâu đó nơi mỗi góc sân trường khi anh bắt gặp tôi túm năm tụm
ba cùng bè bạn. Anh không săn đón, không ân cần như những người đàn ông khác mà
anh lặng lẽ đứng từ xa quan tâm tới tôi. Anh luôn xuất hiên đúng lúc mỗi khi
tôi gặp khó khăn. Anh giúp đỡ tôi rất nhiệt tình, chu đáo. Giữa chúng tôi dường
như đã từng rất gắn bó thân thiết. Mỗi lần tôi vui hoặc buồn, anh đều lặng lẽ
xuất hiện trước mặt tôi và rồi sau đó lại lặng lẽ rời xa tôi mà không nói với
tôi một lời nào. Càng ngày tôi càng nhận ra tình cảm của tôi dành cho anh là rất
lớn. Mỗi khi có môn học của anh mà không thấy anh đến lớp, tôi đã lo lắng nhường
nào. Và tôi biết là anh cũng hiểu rất rõ điều đó. Đã rất nhiều đêm tôi mơ thấy
rằng sớm mai khi thức dậy sẽ được nghe thấy những lời nói yêu thương của anh.
Thế nhưng anh vẫn cứ im lặng như cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện. Khi tôi vui, anh
cười với tôi một nụ cười chia sẻ. Khi tôi buồn, anh lặng lẽ đứng phía sau chăm
chú nhìn tôi bằng cái nhìn khích lệ như muốn nói: “Cố lên, cố gắng lên, cô học
trò bé bỏng…”
Thấm thoắt bốn năm học trôi qua,
tình cảm của chúng tôi cũng chỉ có thế. Không ai nói với ai về tình cảm thật sự
đang được lớn lên từng ngày trong lòng mình. Chúng tôi vẫn thường xuyên nhìn thấy
nhau. Anh luôn xuất hiện bên cạnh tôi khi tôi cảm thấy cần anh nhất, nhưng anh
vẫn không hề thổ lộ tình cảm của mình. Bốn năm ở bên nhau nhưng chưa một lần đi
chơi với nhau, chưa một lần nắm tay nhau. Tôi biết là anh cũng rất quý tôi
nhưng tại sao anh không nói điều đó với tôi. Trong khi đó xung quanh tôi có bao
nhiêu lời tán tỉnh mà tôi chẳng thể chấp nhận được ai khi hình ảnh của anh đã ở
trong tôi sâu sắc quá rồi. Tôi tin tưởng anh và mong chờ câu nói yêu thương của
anh. Tôi là con gái, tôi không thể vượt qua cái rào cản phong kiến để chủ động
nói nên tình cảm của mình với anh được. Còn anh, tại sao anh im lặng ? Chẳng lẽ
cảm nhận của tôi sai hay là chính mối quan hệ thầy trò ấy lại là trở ngại.
Ngày bế giảng khóa học đã đến.
Tôi tốt nghiệp loại giỏi được nhận xuất học bổng cao nhất của nhà trường, cũng
đồng nghĩa với việc tôi phải xa anh để lên đường du học ở một đất nước xa xôi.
Ngày chia tay, tôi đi bên anh dạo quanh khu trường suốt một buổi chiều. Đây là
lần đầu tiên tôi được sánh bước bên anh, chờ anh nói nên tình cảm bấy lâu nay
và mong anh giữ tôi ở lại. Vậy mà đi bên tôi, anh cứ lặng lẽ như cái bóng. Đi dạo
hết con đường dài có những hàng cây phượng, bất chợt anh quay lại nhìn tôi và
nói:
- Mai em đi rồi, tôi vui và chúc
mừng thành công của em. Tôi luôn
mong em tự tin, can đảm, biết
đi đủ xa để yêu những thứ ở gần và hãy nhớ là ở Việt Nam có một người thầy giáo
luôn đứng phía sau những thành công của em.
Nghe xong câu nói đó của anh, tôi
òa khóc nức nở:
- Sao thầy có thể tàn nhẫn với em
như vậy ?
Rồi tôi chạy khỏi cổng trường bỏ
mặc anh đứng đó. Tối hôm ấy tôi đã say, cái say khi tâm hồn của người con gái
yêu lần đầu tiên bị bóp nát.
Sáng hôm sau, khi tôi đến sân bay
đã thấy anh đứng ở đó. Đợi tôi làm xong thủ tục hải quan, anh mới tiến lại gần
tôi. Tôi nhìn anh với ánh mắt hững hờ như muốn hỏi: “Thầy còn đến đây làm gì nữa?”.
Anh nói:
-Tôi đến để tiễn em và chúc cho
em mạnh khỏe, chân cứng đá mềm trên chặng đường dài sắp tới. Sang đến nơi, liên
lạc về em nhé.
Nói xong, anh lập tức quay ra khỏi
phòng chờ sân bay bỏ mặc tôi với một nỗi buồn nặng trĩu. Thế là từ đây, chấm hết
mối tình đầu.
Những ngày lang thang nơi đất
khách tôi cảm thấy thật khổ sở. Tôi nhớ bố mẹ, nhớ gia đình, nhớ bạn bè và nhớ
anh da diết. Tôi lao vào bài vở và phòng thí nghiệm để quên anh. Càng yêu anh
tôi lại càng thấy hận anh và tôi cũng đã không viết cho anh một lá thư
nào. Xung quanh tôi lúc nào cũng đầy ắp những cám dỗ mời gọi.
Thế rồi một ngày check mail, tôi
nhận được thư của anh. Thì ra anh đã đến gặp bố mẹ tôi để xin địa chỉ của tôi
và cũng từ đó tôi biết là mình càng không thể quên anh. Từ đó, chúng tôi lại bắt
đầu liên lạc, trò chuyện với nhau. Internet đã là chiếc cầu để chúng tôi không
cảm thấy xa cách. Sau mỗi ngày học tập và làm việc, tôi lại đi thật nhanh về
phòng để trò chuyện với anh. Anh luôn động viên và quan tâm đến tôi. Tôi luôn cảm
thấy vui sau mỗi lần nói chuyện. Chúng tôi trao đổi với nhau bao nhiêu là chuyện
về chuyên môn, kinh nghiệm sống và mơ ước tương lai. Anh dặn dò tôi từng ly từng
tý nhưng tôi không hiểu được là có một nguyên nhân gì đó mà anh không thể nói với
tôi về tình càm của anh. Có lần, tôi chủ động hỏi:
-Tiêu chuẩn về người phụ nữ mà thầy
chọn làm vợ là gì?
-Người đó phải thực sự hiểu tôi,
yêu thương, thông cảm với tôi. Chưa đủ, người đó còn phải dũng cảm nữa. Khi đứng
trước khó khăn, đứng trước nguy hiểm người ấy không được chùn bước mà phải đủ
can đảm và bản lĩnh để đối diện với nó.
Hôm sau đó, khi đi làm về. Tôi
hào hứng mở yahoo messenger. Một tiếng BUZZ làm rung cả màn hình.
-Em có khỏe không ? Hôm nay
tôi muốn cho em xem cái này.
-Cái gì vậy hả thầy? –Tôi hỏi
-Ảnh khỏa thân em à.
Tôi sững sờ. Tại sao anh lại có
thể gửi cho tôi những cái đó nhỉ? Anh nghĩ tôi là ai vậy, anh đã quá coi thường
tôi và cảm của tôi. Tôi bất ngờ, thẫn thờ và thất vọng.
-Không, tôi không xem đâu, sao thầy
lại gửi cho tôi xem cái đó? Xin lỗi thầy, tôi không thể xem nó. Tôi đã xóa nó.
Tôi đổi cách xưng hô và nổi giận
mắng anh xối xả. Bao nhiêu sự tôn trọng và ngưỡng mộ của tôi dành cho anh bấy
lâu nay bỗng chốc đã tan thành mây thành khói. Tôi cảm thấy anh đang xúc phạm
tôi. Một người thầy đáng để cho tôi yêu, kính trọng mà tại sao lại có thể gửi
cho tôi xem những loại ảnh như thế. Thật xấu hổ. Tại sao anh lại làm như thế đối
với tôi khi tôi đang một mình lang thang nơi đất khách ?
Anh nói tiếp:
-Em đừng xóa. Đó là một bức ảnh
khỏa thân rất đẹp mà tôi muốn em xem. Em đã nói là sẽ làm tất cả vì người mình
yêu kia mà. Không phải là em đã rất yêu tôi sao. Đừng xóa. Tôi sẽ gửi lại vào
mail cho em nhé.
Tôi cảm thấy như bị xốc, nỗi tủi
thân và ấm ức trào lên tận cổ. Tôi vừa khóc, vừa gào lên với anh:
-Đúng. Tôi đã rất yêu thầy nhưng
tôi không ngờ thầy lại là một người đê tiện, bỉ ổi như vậy. Từ giờ trở đi thầy
đừng liên lạc với tôi, đừng làm phiền tôi nữa.
Nói xong, tôi tắt phụp máy tính.
Từ hôm ấy, tôi đã không nói chuyện với anh. Sau đó tôi đi thực tế ơ vùng nông
thôn một tháng. Khi trở về, checkmail thấy có thư của anh. Một bức, hai bức, rồi
ba bức. Tôi không xóa cũng không đọc mà cứ kệ nó ở đó. Thời gian, sách vở, công
việc đã làm tôi nguôi ngoai và dường như tôi ngày càng nghiêm khắc hơn với bản
thân mình. Tôi đã không còn nghĩ nhiều về anh, không còn khóc nhiều như trước.
Tôi cũng không còn khắc khoải chờ mong một câu nói yêu thương từ anh nữa. Tôi
đã hoàn toàn thay đổi và cứng rắn hơn rất nhiều. Xung quanh tôi vẫn đầy cám dỗ
nhưng tôi chắc chắn là mình không thể yêu được ai nữa.
Hai năm du học kết thúc. Chỉ một
ngày mai nữa thôi là tôi được trở về Việt Nam thân yêu. Lang thang trên mạng để
xóa bớt những bức thư không cần thiết, bất chợt tôi dừng lại ở bức thư với tiêu
đề “gửi em bức ảnh khỏa thân” mà anh gửi tôi đã khá lâu nhưng ngày ấy tôi đã
không xem nó. Giờ đây, tôi tặc lưỡi:
- Xem thì xem, mất mát gì. Xem
nhưng không bắt chước thì đã chết ai.
Và tôi lần lượt mở ba bức thư của
anh. Bức thư có bức ảnh khỏa thân được tôi mở trước tiên. Tôi thực sự bàng
hoàng khi bức ảnh hiện ra. Thì ra, đó chỉ là bức ảnh chụp một chú gà trống đã
được vặt lông sạch sẽ đặt ngay ngắn trên một cái đĩa.
Tôi mở tiếp bức thư thứ hai, những
dòng chữ hiện ra:
“Em ! Tôi biết là em rất giận và
căm ghét tôi khi tôi gửi cho em bức ảnh với cái tên là “ảnh khỏa thân” đó. Sao
em không mở nó để xem vậy em? Khi gửi bức ảnh đó cho em là tôi muốn em can đảm
hơn, dũng cảm hơn, dám đối diện với khó khăn nguy hiểm và những vất vả mà cuộc
sống mang lại. Tôi muốn em đủ bản lĩnh thực tế để nhận ra rằng cuộc sống cũng
như tình yêu chân chính sẽ luôn luôn đứng vững trước mọi khó khăn. Khi nói yêu
chắc gì đã là yêu và khi nói không yêu chắc gì đã là không yêu, phải không em
?”
Tôi mở tiếp bức thư thứ ba, bức
thư này anh gửi tôi cách đây 1 tháng.
“Em! Cô học trò thân yêu của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi gọi em như thế. Đang làm gì vậy, cô học trò bé nhỏ của
tôi. Khi em đọc những dòng này là khi tôi đang nằm trong bệnh viện. Lúc này căn
bệnh ung thư hiểm nghèo đang tàn phá sức khỏe của tôi và nó sẽ cướp đi sự sống
của tôi trong thời gian không xa nữa. Không biết lúc đó em đã về Việt Nam chưa
nhỉ. Tôi biết mình mắc căn bệnh này vào đúng ngày em rời xa cổng trường đại học.
Đó chính là lý do mà suốt bao lâu nay tôi đã im lặng, không thể bày tỏ tình cảm
chân thành của tôi đối với em. Tôi không muốn sau này em phải khổ, vì tôi biết
mình không mang được hạnh phúc đến cho em. Em có hiểu cho lòng tôi không, cô
bé? Em có biết là tôi đã từng đau như thế nào không em? Nỗi đau khi phải kìm
nén tình cảm của mình còn đau hơn trăm ngàn mũi kim, mũi kéo chích vào da thịt…”
Đọc đến đây nước mắt tôi giàn giụa.
Tôi chỉ muốn chạy ra giữa đường, đứng giữa đất trời bao la mà hét toáng lên cho
mọi người biết là tôi đã yêu anh nhiều thế nào. Thế mà suốt thời gian qua tôi
đã giận anh, đã làm cho cả tôi và anh đều đau khổ. Tôi yêu anh. Tôi tưởng như
mình đã rất hiểu anh mà cuối cùng lại chẳng hiều gì anh cả.
Hôm sau, tôi thu dọn hành lý ra
ngay sân bay từ sáng sớm mặc dù buổi trưa máy bay mới cất cánh. Vì muốn mọi người
trong nhà được bất ngờ khi tôi xuất hiện sau tiếng chuông cửa nên tôi đã không
thông báo cho ai biết ngày tôi trở về. Về đến nhà, bố mẹ tôi và mọi người
đều đi vắng. Mưa chiều xối xả, sân nhà bong bóng lấp loáng đầy. Gửi mấy thứ
hành lý sang nhà hàng xóm, tôi bắt TAXI vào ngay bệnh viện. Nhìn thấy tôi, anh
đang nằm bỗng ngồi dậy mỉm cười thật tươi:
- Tôi biết là nhất định em sẽ về.
Vẫn giọng nói ấm áp và ánh mắt
thân thương ấy, nhưng anh gầy và xanh hơn rất nhiều. Tôi lao đến ôm chầm lấy
anh, gục vào anh nức nở. Ngoài trời vẫn mưa tầm tã. Phía sau ô cửa bệnh viện, từng
chùm hoa bằng lăng xơ xác đang run rẩy dưới mưa, những khung trời tím vỡ
òa.
NGUYỄN THÚY HẠNH (tác giả giữ bản quyền)
_________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét