1.
Vẫn những ngày tháng trống rỗng, không một ý nghĩa nào ở
một thức tế nầy. Cái không khí thật ẩm, Cần Thơ vẫn còn những cơn mưa đưa tới
buổi chiều thật buồn. Nỗi buồn bây giờ có lẽ thật vô cớ, nỗi cô đơn để rồi cũng
đến thế thôi. Đêm cũng vẫn là đêm của những ngày bến Ninh Kiều bồng bềnh hư ảo
.
Một thằng bạn đi xa, người yêu nó nhớ. Bây giờ ta ngồi đây,
ly cà phê đen thật đắng. Ta tưởng tượng người yêu qua màn khói thuốc tan không.
Em hãy nói, để rồi ta cũng nói. Nói gì đây em ? Một thực tế, một cuộc tình hẹn
ước hai năm, ôi thiết tha và nhiều hờn dỗi .
Ánh mắt thật đam mê, áo tím thật dễ thương, ngày tháng trong
ta bây giờ xa xôi quá. Một hữu lý để rồi ta chua xót cho ta, để rồi chua xót
cho em. Ta không dám nghĩ là chua xót cho tất cả, vì chỉ có ta và em mới hiểu
được nỗi khổ nầy.
Em hãy nói và nói như ta, nói như ngày nao tình trao ước hẹn.
Đừng bao giờ để một ý tưởng buông trôi. Em hãy nhớ và nhớ thật nhiều, chỉ đôi
ta và riêng đôi ta nên nhớ. Em đừng khóc cho chua xót lòng ta, hãy an ủi nhau
trong ngày dài dâu bể. Em nói đi, em nói đi ngày tháng của đôi mình ...
2.
Nhận diện đi em, nhận diện đi em, nhận diện cho rõ những
biến đổi trên quê hương chúng mình. Thời gian cứ chồng chất, ta vẫn bộn bề,. Ba
trăm sáu mươi lăm ngày trôi qua nhận thêm một tuổi, để rồi kế tiếp những lo
toan, những khốn khổ vây quanh.
Thành phố vẫn khói mù, thành phố vẫn còn những xa hoa và
diêm dúa, thành phố vẫn còn những ngày nắng bụi mưa sình. Em còn đi học, áo trắng
còn đẹp sân trường. Ta vẫn chưa quên những ngày dài ta đi mua chữ nghĩa. Ta mua
được gì ? Ta tháng ngày treo nỗi nhớ chơi vơi, tình một lần xin trăm năm khắng
khít, ta để rồi còn riêng mãi của nhau thôi ...
3.
Đi trên đường phố một mình những ngày mưa giông chợt đến.
Đếm từng ngọn đèn, đếm từng trụ điện để rồi cơn buồn chấp cánh thênh thang.
Đất mẹ ơi, hãy lên màu nắng, màu nắng thật hồng, màu nắng thật
đẹp trên áo lụa người yêu. Mắt vẫn long lanh, người vẫn còn làm duyên e ấp. Dễ
thương sao gái đẹp chưa chồng .
Những cơn phiền muộn theo nhau, gió đưa mây đi xa thành phố,
ta muốn làm cánh chim góc biển ven trời ...
4.
Người tình ơi, hãy nói đi em, hãy nói đi em ngày mai đời
mình chung bóng, về quê xưa che rợp bóng dừa. Dòng sông yêu thương vẫn triền
miên con nước, có hoa lục bình tim tím thật đơn sơ. Áo bà ba, chiếc cầu khỉ đẹp
mãi tình quê. Em gái chưa chồng, ta trai chưa vợ, hương bưởi bay theo vạt nắng
hẹn câu thề.
Nghe mùi rạ cháy, nhìn cánh cò trắng chao nghiêng, thảm lúa
xanh xa tít chân trời, mùa nước nổi màu mỡ phù sa, gió thanh bình còn vang lời
ru của mẹ... một thời ta luôn ôm ấp. Tình yêu người, ta còn giữ trong ta.
Thương lắm làng, thôn nơi chôn nhau cắt rún, ta yêu em và những thân thiết đời
ta.
Giấc ngủ thật hiền đêm trăng tháng giêng êm ả, câu vọng cổ
muồi tai còn vang trong chiều sâu thương nhớ, cho đời đời hùng tráng chiến sử
ca.
Nhớ Thăng Long thương người xưa mở cõi, nối vòng tay cho niềm
đau bay khỏi, người yêu người như chưa lần gian dối, ta đưa em cùng về thăm suốt
dãy đất ông cha ...
TRÚC THANH TÂM (tác giả giữ bản quyền)
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét