DÔNG TỐ
Nàng áo trắng, anh thấy chăng
Đứng trên ghềnh đá, sóng quăng biển gầm
Khi trời giông bão tối sầm
Biển cợt đùa với bờ câm trải dài
Lúc tia chớp lóe sáng ngời
Phủ nàng rực đỏ khắp người hào quang
Gió đang tung giật phũ phàng
tấm khăn che phủ thân nàng cuộn bay?
Biển giông mờ tuyệt vời thay
với màu xanh khuất sau mây chớp lòe
Nhưng nàng trên mỏm đá chìa
Đẹp hơn sóng, bão, trời kia anh à.
TƯỞNG RẰNG ĐÃ QUÊN…
Tôi nghĩ con tim đã quên
Khả năng xúc cảm yếu mềm, vu vơ
Tự bảo mình: chuyện ngày xưa
không còn gặp! Chẳng bao giờ nữa đâu!
Sướng vui cùng với buồn đau,
mộng mơ nông nổi qua mau một thời…
Thế mà lại rung động rồi.
Quyền uy sắc đẹp trước tôi lúc này.
HẾT TẤT CẢ RỒI
Lần cuối anh ôm gối em
Hết rồi, hết mọi nỗi niềm đôi ta
Khổ đau anh thốt bài ca
Tất cả đã hết - đó là lời em
Đâu muốn dối lòng mình thêm
Sầu thương cũng chẳng dõi em sau này
Chuyện rồi sẽ quên một ngày
Không cho anh - cuộc tình này đâu em
Em trẻ trung, đẹp hồn nhiên
Sẽ còn nhiều mối lương duyên đến cùng.
PHÚT GIÂY HUYỀN DIỆU ANH NHỚ MÃI
Tặng K…
Anh nhớ phút giây diệu huyền
Trước anh em bỗng hiện lên bất ngờ
Như một ảo ảnh thoảng qua
Nữ thần tuyệt đẹp hài hòa trắng trong.
Buồn đau, thất vọng trong lòng
Giữa âu lo, xáo động cùng ưu tư
Vẫn thấy dáng em trong mơ
Thanh âm hiền dịu không mờ trong anh
Tháng năm. Bão táp chiến chinh,
làm tan đi ước mơ lành về em
Anh quên giọng nói dịu êm
Quên khuôn hình mang dáng tiên em rồi
Tháng ngày quằn quại giữa đời
Quạnh hiu, tăm tối ở nơi ngục tù
Không linh thần, chẳng tứ thơ
Chẳng yêu, cạn lệ, đời trơ vô tình
Hồn anh bừng tỉnh rất nhanh
Bởi em bỗng lại trước anh, vẫn là
như một ảo ảnh thoảng qua
Nữ thần tuyệt đẹp hài hòa trắng trong.
Tim anh bỗng đập tột cùng
Lại phục sinh bởi trùng phùng em ơi
Linh thần, thi tứ, cuộc đời,
Tình yêu, mắt lệ do nơi em mà.
PISHKIN (Nga)
NGỌC CHÂU (dịch)
_____________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét