CÂU THƠ XUÔI VÀM KINH
Ta rẽ sóng xuôi vàm kinh hun hút
Điên điển vàng trên những khúc đê xa
Giọt sương trắng còn quẩn quanh cành lá
Văng vẳng đưa về đôi khúc dân ca.
Ta bước nhẹ trên bờ đê nhỏ
Ngọn khói bay dài, trắng cả mênh mông
Cô thôn nữ cầm chèo khua sóng
Mái chèo nghiêng giọt nước nhớ mong.
Bao năm rồi ta lưu lạc phương xa
Như con nhạn bay về nơi ảo mộng
Dấu chân xưa như mòn theo đất khách
Qua những con đường mang mang thực hư.
Cánh đồng xưa có còn thơm rơm rạ
Cây me đầu vàm hoa còn nở đỏ không
Quán ven sông ai còn ngồi nhấp rượu
Để câu thơ buồn trôi tím mênh mông.
MÙA LŨ QUÊ TA
Mùa lũ về sông đầy cá linh non
Đường điên điển trổ hoa đôi bờ nước
Câu dân ca của người em áo trắng
Như vui cùng mùa lũ quê ta.
Đêm về đèn dầu giăng giăng sáng
Khói sương mờ trên mặt sóng mênh mông
Hỏi còn ai giữa khuya này bủa lưới
Để lục bình tha thiết tím trên sông ?
Sương chưa tan người đã vội quay về
Giữa trời khuya bồng bềnh sóng vỗ
Chiếc xuồng mộc nặng tình xuôi mái nước ?
Chén rượu thăng trầm dào dạt sóng phương Nam.
Ừ ! THÁNG TƯ VỀ
Ừ ! Tháng tư rồi em nhỉ
Phượng rơi
Trang vở trắng còn vương mùi nhớ
Những ngày ta yêu nhau.
Ừ ! Tháng tư về trên lớp
Nhặt cánh phượng xếp thành hoa bướm
Trao nhau
Ép vào trang vở
Những ngày mưa bay.
Ừ ! Tháng tư về
Mắt chớm yêu giăng trên cửa lớp
Gió thổi bung mái tóc
Cuốn yêu bay.
Ừ ! Tháng tư
Ùa về cánh phượng
Nở mùa yêu.
HUỲNH NGỌC PHƯỚC (tác giả giữ bản quyền)
___________________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét