Cắt cỏ bồ đề cho ngựa ông ăn"
Tiếng ru từ thuở tôi nằm
trong nôi.
Ru cả
ngàn năm
đoạn trường.
Tóc bà bạc trắng như sương.
Ông đi chinh chiến dặm đường xa xôi.
Kỷ nhân hồi Thăng Long ơi?
Để rồng bay
giữa đất trời
hôm nay.
Nghìn năm mà tưởng nghìn ngày
Máu bao phen
đẫm đất này
người ơi
Thăng Long, Hà Nội trong tôi.
Chắp hồn thơ nhạc nên lời yêu thương.
Mang Đông Đô ra chiến trường.
Những năm chống Mĩ kiên cường, gian nan.
Ru con nói chuyện giang san
Tay đưa nôi, mẹ xua tan u hoài
"Làm trai cho đáng nên trai
Xuống Đông, Đông tĩnh, lên Đoài, Đoài tan"
Ngàn năm dù động dù an
Lưng gày
trâu mải miết đan
luống cày
"Trời cao biển rộng đất dày
Núi Nùng, sông Nhị, chốn này còn ghi"
Kim Ngưu bừng tỉnh giấc mê.
Đồng đen
chuông gióng
lời thề
nghìn năm.
Giặc thù đã sạch bóng tăm.
Ngủ yên bao Gióng đang nằm trong nôi.
Thăng Long ơi, vận đổi rồi.
Ngàn năm ru
mãi những lời
bao la:
"Gió đưa cành trúc la đà
Tiếng chuông Trấn Vũ canh gà Thọ Xương.
Mịt mù khói tỏa màn sương
Nhịp chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ"
À ơi, nghe tiếng mẹ ru...
SÓNG THẦN
Anh như con thuyền vênh váo
Thẫm nắng mưa,
giông bão cuộc đời.
Loen khoen mỗi đận ra khơi
Vét về
chỉ mấy mảnh trời vụn vênh
Chẳng ao ước đuợc lênh đênh
Chẳng còn
trông ngóng
ráng lành chân mây.
Neo ẩn rồi,
mà chiều nay
Núi vụn tan,
đất trời xoay,
biển gầm.
Cố tình em,
hoá sóng thần.
Bắt anh muôn kiếp, vạn lần phù du...
MẮT BÃO
Gió mùa chỉ thổi một chiều
Gió lòng nào biết bao nhiêu phương trời
Nguồn từ đâu đấy, ai ơi
Cứ gom bão tố bắt đời cuộn xoay?
Nhưng dù giông gió ngàn ngày
Tận trong sâu thẳm, lòng này hư vô
Thoảng ngân một tiếng chuông chùa
Một câu thơ đủ bỏ bùa trần ai
Bởi em nằm giữa tim tôi
Em là mắt bão, muôn đời bình yên...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét