Anh kể em nghe nếu còn có thể
Con đường lá vàng ngập cánh dầu rơi
Vòng bánh xe quay bao giờ nhìn lại
Mưa rớt vai người, hạt lệ vỡ đôi.
Hạt nhớ theo em về miền đất lạ
Có ủ men say nỗi nhớ mong chờ
Mây trắng mang theo tình anh xa quá
Còn thương một thời tình nhỏ ngây thơ?
Hạt thương theo anh phong trần dâu bể
Nơi chốn quê nhà hình bóng mong manh
Nghe tiếng mưa rơi lòng sao buồn thế
Những giọt tình sầu trên lá long lanh.
Mơ thấy em về gió cuốn thu sang
Ngơ ngác đường xưa lại trải hoa vàng
Một chút mưa thơm nồng nàn hương cốm
Rung động đầu đời cất nhịp ngân vang.
ĐÀ LẠT, THÀNH
PHỐ MƯA
BAY
Em hẹn tôi về thăm thành phố mưa
Trên đồi cỏ non ven hồ liễu rũ
Một thoáng hương xưa qua từng phố cũ
Ly cà phê thơm năm ngón dịu dàng.
Con đường mưa quyến rũ bước chân nàng
Bờ vai nhỏ đong đưa đôi mắt biếc
Phố núi mù sương không lời tiễn biệt
Tiếng chim gọi tình vách núi cheo leo.
Dấu chân ngựa về nhớ gió thông reo
Hoa vẫn nở vô tình trên kẻ đá
Những đóa hoa vàng nao lòng khách lạ
Nghe lá thu mưa ngỡ bước em về.
Lãng đãng trong sương thơm mái tóc thề
Tình yêu tôi, tình một thời nông nổi
Mưa trong lòng, mưa làm em bối rối
Không còn tôi ai nhắc chuyện ngày xưa.
Em hẹn tôi về ngắm thành phố mưa
Mười mấy năm lời hẹn xưa bỏ lỡ
Gió hãy mang tình yêu tôi thuở đó
Mưa đồng bằng nhớ thành phố mưa bay.
CHIỀU TRÊN SÔNG CÁI KHẾ
Nắng vàng rải xuống mặt sông
Bờ xưa nước đã xuôi dòng từ lâu
Về đây ngồi ngắm chân cầu
Bao mùa bão lũ một màu rêu phong.
Còn nghe sóng vỗ trong lòng
Ven sông hoa rụng mênh mông nặng sầu
Ngày xưa em bước qua cầu
Ngẩn ngơ mây trắng bạc đầu nhớ mong.
Bao năm con nước lớn ròng
Mưa trên sông lạnh bềnh bồng hồn quê
Chiều ơi! Chờ bước ai về
Nhớ người thuở ấy tóc thề còn bay?
NGUYỄN AN BÌNH (tác giả giữ bản quyền)
_______________________________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét