KIẾP LÁ
Có một sớm... chợt nhìn lá rụng,
chạnh lòng
cho kiếp lá mong manh;
Đến Đại - Thụ
cũng về với đất,
Thì cứ rung ngân kiếp lá Hồn - Mình.
HỒI ÂM
Đêm đặc quánh
và rã rời mộng mị...
Hồi âm hậu quả điên đảo đời này!
Thiên hạ tanh bành
cơn sốt Từ - Thiện,
“Lương y” Cát Tường - dễ có mấy tay!?
MƯA
Giọt lệ thương... Ta thả lên trời
Mong Nước - Mắt
thành mưa san sẻ.
Mong Được - Mất... muôn sau vẫn thế.
Lạy Giời mưa...
cho bớt lòng đau.
VU VƠ
Thương ai xuống tóc đi tu
Đã bao năm...
vẫn chưa từ Cái - Yêu.
Xốn xao tiếng lặng mỗi chiều,
Vu vơ tim nói những điều
vu vơ.
THƠ LÀ...
Thơ là từ đêm...
khao khát đợi ngày.
Là nguồn sáng trào từ trái tim thắt
Thơ là còn
sau những gì ngỡ mất.
Là điệp khúc Vàng - Mười của Tình - Thương.
XA QUÊ
Xa quê...
càng nhớ Cố - Hương.
Thương từng nét mặt, nẻo đường...
Thành - Nam.
Biết không cưỡng được thời gian,
Vẫn mong con gió
đừng tan
nỗi niềm...
SÀI GÒN - HÀ NỘI
Sài Gòn mưa... Hà Nội cũng mưa
Nước trắng trời như là lệ ứa
Như xứ này
bao phen máu lửa.
Thương nhau hoài...
Nam - Bắc sẻ chia.
TRẦN TRUNG
_______________
Những câu thơ tuy ngắn, nhưng chất chứa biết bao nhiêu nổi niềm của tác giả. đọng lại cho người đọc biết nhiêu cảm xúc. chia sẽ cùng tác giả Trần Trung
Trả lờiXóa