Một chiều thu Hà Nội, một khoảnh khắc
quen quen, là lạ, Khó mà có sự lẫn trộn, pha tạp với bất kỳ miền đất nào. Chẳng
biết tôi có thiên vị mà cho rằng nơi đất Thăng Long – Hà Nội này, đi suốt chiều
dài của không gian, thời gian, vẫn sinh thái, vẫn lưu tồn thứ thổ ngơi thu thật
riêng, thật ý vị cùng sang trọng.
Anh bạn tôi – Anh Cao Thắng – trưởng ban
chương trình Đài Truyền hình Hà Nội. Chiều nay Thắng ngồi cùng tôi. Hai đứa
vung vinh rượu ốc Tây Hồ mà đàm đạo, mà xúc động, mà suy tư về mùa thu đất Bắc,
về mùa thu Hà Nội…
Tôi giải bầy và bộc
lộ. Rằng: hình như (hay có lẽ!) mùa thu dịu dàng mà đích thực, mà ám ảnh lòng
người. Không phải ba tháng đâu! Thu Hà Nội chỉ thực sự xao xuyến và mê hoặc
lòng người ta chỉ mươi mười lăm ngày. Có lẽ ông Giời cũng làm phép thử cho sự
tinh tế đón nhận, rung động của những tâm hồn Thăng Long – Hà Nội – Nghệ thuật.
Dễ xúc động. Dễ nao lòng… Bởi, hình như trong những khoảnh khắc đón nhận ấy,
con người mới thấy hết được thế nào là tinh khiết, thế nào là trong trẻo. Thế
nào là trong, là êm, là mang mang cao rộng…
Anh bạn tôi đột ngột, hứng khởi mà giao hoà, lại tự cảm nhận bổ sung: Anh ạ! Đã là thu Hà Nội, như
chiều nay, anh em mình ngồi ở quán cóc. Ta cùng uống rượu pha hương cốm Hồ Tây
mới khoái. Vì chiều này mới có gió, có hương. Lại thêm chút nắng thu cuối ngày.
Anh nhìn kìa! Ông bạn tôi nổi hứng văn chương, chỉ những cặp tình sóng bước, líu
ríu bên nhau. Tay trong tay, cứ quấn lấy nhau
thả gót thanh thản trên đường Thanh Niên chẳng mấy khi thưa vắng.
Trong tôi, chợt mang mang liên tưởng đi
về. Tôi gieo trong lòng mình một thoáng thương nhớ, một thoáng bâng khuâng đa
tình: Sài Gòn có thu không nhỉ? Sài Gòn giờ này có mưa nhanh và tạnh nhanh
không? Sài Gòn sắp lên đèn rực rỡ muôn hoa. Đèn. Chao! Sài Gòn ,“Hòn ngọc Viễn
Đông” của một thời chưa xa…
Hình như có tiếng chim Sâm Cầm vỗ cánh,
vỗ nước Tây Hồ, ngâm nga giai điệu của khúc tình thu Trịnh Công Sơn: “Đàn Sâm
Cầm nhỏ vỗ cánh mặt trời”.
Tôi ngất ngây trong men rượu cốm mà lẫn
lộn. Giờ này là chiều, nghiêng sang tà bóng hoàng hôn thì, mặt trời ở đâu… ta.
Mới thấy hay, thấy mê hoặc, quyến rũ của Đất – Trời – Thu – Hà Nội.
Hình như Duyên – Khí của đất trời thu,
khiến tôi cũng như bảng lảng theo gió, heo chút nắng thu mong manh ảo diệu.
Bình minh hay hôn hoàng của những vần thơ xưa, cất lên từ đất này, xứ này:
“Mịt
mù khói tỏa ngàn sương
Nhịp
chày Yên Thái, mặt gương Tây Hồ”
Những con gió thu Tây Hồ mơn man, giăng
mắc thịt da mà dậy sóng nỗi niềm. Con gió se se, ngọt ngào đưa tới chạnh lòng,
chạnh nhớ tới miền đất phương nam, xa Hà Nội tới ngàn cây số…
Anh bạn tôi thủng thẳng, mơ màng: “Nếu
Sài Gòn có thu … thì có lẽ chỉ về đêm”. Tôi phụ hoạ: “Về đêm
trong khoảnh khắc giao mùa giữa khô và mưa”.
Mới hay, thu đất Bắc – thu Hà Nội là một
mùa đẹp – buồn. Thu đẹp, lại qua nhanh. Thu qua đi, thu qua con đường tứ quý…
Cứ như gót chân hồng hồng, thon thon của thiếu nữ qua đường, ngang đường. Nhớ
lắm. Tiếc lắm. Tôi đọc ngâm đủ nghe cho mình những lời thơ thu trong giai điệu
nhẹ, thoảng như chút gió thu về lẩn quấn và vương vấn đâu đây:
Tan
trường mưa lương vương,
Chẳng biết có nghe được không hay chỉ là
nổi cơn hâm thi sĩ, Cao Thắng đứng phắt lên đọc thơ từ điện thoại di động,
(thảo nào từ nãy hắn vẫn bấm bấm, nhoay nhoáy…)
Tứ
thơ chợt ùa về dào dạt
Mùa
thu nào chả giăng mắc lòng yêu
Hứng thế, bốc thế mà khi đọc đến câu thơ
cuối, tôi thấy giọng ông bạn thơ của tôi cứ nhừa nhựa. Cứ nghèn nghẹn, cứ như
thơ thu khởi phát mà đi ra từ nước mắt thi nhân…
Té ra, còn một thực tế như một thứ quy
luật muôn đời của sáng tạo nghệ thuật. Mà có lẽ nhất là sự sáng tạo trong địa
hạt thơ ca. Chẳng có gì mới khi phát ngôn rằng: Thơ chất chứa nội tâm mà bùng phát
trong hứng khởi chủ quan, lãng mạn. Cái hứng đượm màu sắc chủ quan ấy, nhiều
khi lấn át, xâm lăng cả thực thể ngoại giới.
Hãy nghe tiếng thơ, tiếng lòng rạo rực
của cái tôi thi sĩ trong những câu thơ, vần thơ của thi nhân kim cổ:
“Vàng
rơi! Vàng rơi… thu mênh mông”
“Đây
mùa thu tới, mùa thu tới
Với áo mơ phai dệt lá vàng”
“Em
như con gió thổi ngang qua
Trẻ đến làm đau cả lá vàng”
Dẫu ngất ngây pha chút tây tây trong men
rượu cốm Tây Hồ. Dẫu khoảnh khắc hạnh phúc trong bạn bầu thơ phú. Tôi bỗng gai
gai người mà chợt nghe ru lòng mình, tình mình về với thực tại, về với nỗi niềm
thật trong đời sống, trong nhịp sống của Hà Nội hôm nay. Câu thơ của Nguyễn
Đình Thi trong bài Đất nước chợt dội
thẳng vào tâm trí tôi. Câu thơ dung dị như lời cảnh báo, như lời dự cảm…
Tôi lại điệp khúc trong tâm tưởng mình giữa
một chiều thu đẹp và buồn, như hôm nay: “Mùa
thu nay khác rồi”.
Hình như, có khác và khác nhiều so với
những mùa thu xưa, qua đi… Mà thôi, cũng chẳng băn khoăn với khác lạ của bộ mặt
xã hội kéo theo bộ mặt buồn từ nhân tình thế thái bây giờ…
Một nét đẹp thuỷ
chung của con người đất Việt chính là tấm lòng yêu thương, xúc động khi hướng
vọng tới thiên nhiên, đất nước. Dẫu cho thiên nhiên ấy chẳng mấy kỳ vĩ, hoành
tráng như ở xứ người. Thiên nhiên đất Việt, mùa thu đất Việt mang chứa, tiềm ẩn
một nét đẹp rất riêng, thật riêng: giản dị trong thanh sơ, mộc mạc mà tao nhã,
kín thầm. Vẻ đẹp riêng ấy ắt chẳng bao giờ tàn phai theo thời gian lặng thầm mà
nghiệt ngã chảy trôi. Vẻ đẹp riêng ấy, một điều chắc chắn sẽ không bao giờ lạt
phai trong tâm trí trong cảm hứng thi sĩ của những người dân trên “Đất nước hình tia chớp” (Trần Mạnh Hảo)
này. Cứ thanh thản mà ngạo nghễ, mà kiêu hãnh như chàng Từ Hải trong “Đoạn trường tân thanh” của thi hào
Nguyễn Du: “Gươm đàn nửa gánh, non sông
một chèo”.
Thu đến, thu đi, lẽ thường tình. Điều
tất yếu định hình của quy luật tự nhiên, cái bắt rễ, đọng tồn vĩnh hằng trong
lòng người dân Việt phải chăng là cái tình nghĩa không đổi thay với tình yêu
thiên nhiên xứ sở của mình. Và, có cái gốc thiện căn, thiện mỹ, thiện tình ấy, người
dân đất Việt xưa sau sẽ bất chấp mà vượt lên, vượt qua mọi biến động, thăng
trầm. Hai đứa tôi, mỗi người đang theo đuổi, xa, gần, theo cái cách cảm, cách
nghĩ của mình.
Gió thu từ chiều sang đêm thế này. Khí
thu thanh khiết, thơm tho thế này. Nước Hồ Tây sóng sánh, mang mang thế này.
Thấp thoáng những tà áo trắng thanh tân thế này, hỏi rằng có ai nỡ chối từ, ai
nỡ bỏ qua.
Riêng tôi, tôi lại tự dắt tình đa mang
(mà có lẽ cả tham lam nữa chứ!) tới miền đất thật xa, mà cũng thật gần, thật
thương – đất Sài Gòn, phương Nam.
Thế rồi, tôi lại bâng quơ, tha thiết theo kiểu “vơ vào”: Nếu Sài Gòn… có thu.
TRẦN TRUNG
_______________
Cảm ơn tác giả Trần Trung đã gợi tôi nhớ về mùa thu, cái mùa mà một thời tôi không bao giờ quên được. Một người đi một người ở lại.
Trả lờiXóa