Xin giã biệt
những ngày xưa tháng cũ
Những dại khờ
nuôi dưỡng giấc mơ hoa
Những bạn bè
suốt năm tháng bên ta
Những Trường,
Lớp, Thầy Cô đầy yêu kính
Xin giã biệt
những vụng về câm nín
Tình đơn phương
thầm lặng tóc đuôi gà
Những con đường
tan học chim hót ca
Những tiếng guốc
rộn ràng nghe thao thức
Xin giã biệt
bước chân ai đi trước
Ai theo sau đếm
từng nhịp tim mình
Muốn nói nhiều,
nhưng mãi cứ lặng im
Nghe khắc khoải
những nỗi niềm xa vắng
Xin giã biệt
mảnh sân trường loang nắng
Giờ ra chơi dáo
dác mắt kiếm tìm
Hồn dật dờ thấp
thỏm cánh thư yêu
Muốn trao gởi,
sợ bạn cười lại giấu
Xin giã biệt tấm
bảng đen yêu dấu
Đã bao năm cõng
lời giảng Cô, Thầy
Những mặt bàn
ghi khắc lời gió mây
Đang thao thức
những ngày hè trống vắng
Xin giã biệt
những Thiên Thần áo trắng
Túm me chua, gói
muối ớt hộc bàn
Chuyền tay nhau
lén lút sợ thầy la
Miệng hít hà che
mồm nghe thầy giảng
Xin giã biệt
sáng mùa thu ảm đạm
Buổi tựu trường
thiếu vắng bóng em yêu
Tình đơn phương
nên cảm xúc thật nhiều
Ai biết được
thời gian không phai nhạt
Xin giã biệt
những dấu yêu trong sáng
Những hành trang
quý báu bước vào đời
Ta ra đi lòng
muốn nói vạn lời
Trái tim nhỏ mà
khoảng trời quá lớn
Ta trang trọng
xếp vào ngăn ký ức
Rõ từng trang
theo thứ tự tuổi trời
Và lần tìm từng
cảm xúc đầy vơi
Theo năm tháng
trên bước đời chìm nổi
KÝ ỨC DỊU ÊM
Trời ơi, có một
trái tim
Làm sao chứa hết
nỗi niềm ngập dâng !
Ngồi đây nhớ biển
nhớ sông
Nhớ mây, nhớ núi,
nhớ đồng, nhớ quê
Nhớ con đường nhỏ
đi về
Guốc ai gõ nhịp
gọi hè xốn xang
Sân trường nắng
lửa chiều loang
Chia tay bịn rịn
dưới hàng phượng, me
Hoa đỏ thắm, ve
gọi hè
Níu cành phượng
vĩ mà nghe nặng tình
Viết gì lưu bút
ngày xanh
Làm sao nói hết
lòng mình với ai !
Biết còn gặp lại
ngày mai
Sang Thu biết có
chia hai ngã tình
Cái tên khắc ở
mặt bàn
Bỗng nghe hun
hút, ôi làn phù vân !
Ngập ngừng nỗi
nhớ không tên
Áo ai trắng cả mơ
đêm hạ nồng
Tựu trường áo lụa
sang sông
Bóng người biền
biệt… ngùi trông ngậm ngùi…
VÀNG SON KÝ ỨC
Ơi Đà Nẵng,
những ngày xưa tháng cũ
Ta về đây tìm
lại sắc hương mùa
Những hạ buồn,
những nhung nhớ chiều thu
Những vụng dại
của một thời cắp sách
Ôi nhớ quá ! Ta
nhớ từng ngõ ngách
Từng con đường,
từng góc phố yêu thương
Nhớ buổi trưa oi
bức trống tan trường
Nhớ chiều tím âm
thầm theo gót ngọc
Nhớ con đường
trở mình nghe đau nhức
Nhớ tiếng khua
đôi guốc mộc hững hờ
Bao nỗi niềm chỉ
biết gởi vào thơ
Đường chung bước
mà lòng sao xa vắng
Trưng Nữ Vương,
con đường tình im ắng
Ghi dấu bao hoài
cảm thuở sách đèn
Những sớm mai
hớn hở đợi tình lên
Những chiều sẫm
âm thầm nghe rưng rức
Ơi Đà Nẵng, ta
về đây đánh thức
Kỷ niệm buồn
nhuộm tím tuổi hoa niên
Những nỗi niềm
dù không thể đặt tên
Nhưng in đậm
trong hồn ta suốt kiếp
Sân trường cũ
đang nằm im thiêm thiếp
Mùa hạ về vẫn
đây đó tiếng ve
Réo gọi nhau
trong kẽ lá trưa hè
Thoảng đâu đó
mảnh hồn xưa trở giấc
Ta đứng giữa sân
trường loang bóng nắng
Nghe thời gian
luồn chảy trong tim mình
Thấy nẻo đời ẩn
hiện những bước đi
Sao thương quá
một thời ta đuổi bóng
Em về đâu, hỡi
Thiên Thần áo trắng
Mà dư hương còn
phảng phất quanh trường
Gốc phượng già
rêu phủ thấy mà thương
Hoa phượng nở
vẫn còn nguyên sắc nhớ
Con tim nhỏ mà
nỗi niềm quá lớn
Gởi về đâu trong
muôn vạn ngã đời
Lời tình buồn
qua sương khói tơ trời
Em nhận được xin
dành làm kỷ niệm
Những dại khờ,
những vụng về câm nín
Thuở sách đèn
còn in dấu thời gian
Hôm nay đây về
đứng giữa sân trường
Nghe mạch máu
xốn xang trong hồi ức
Phan Châu Trinh,
mái trường xưa chuẩn mực
Chứng cho con
lời tâm nguyện chân tình
Rằng cuộc đời dù
có phải điêu linh
Thời đuổi bóng
vẫn vàng son ký ức
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét