Chờ đợi gì những mùa thu cũ
Lá rơi đầy lạc dấu người xưa
Mây lang thang đâu trở lại lần nào
Kể từ độ em qua cầu áo mới.
Bao nhiêu lần thu đi thu lại
Bao nhiêu lâu ta nhặt lá vàng
Tìm gì trong sương khói mịt mờ
Mùa thu cũ mênh mang trong gió
Góc vườn xưa, ta ngày hai buổi
Ngắm thời gian trôi về phía cuối trời
Ngày hôm qua chỉ như là cơn mộng
Tỉnh giấc ra ta hoá bướm cuối vườn
Mùa thu xưa trong xác lá vàng
Trôi lãng đãng bên trời mộng ảo
Ngày đi qua vô tình cơn gió
Cuốn mùa thu về chốn mù khơi
Mùa thu xưa có đọng lại trong em
Bài thơ cũ còn tím trời kỹ niệm
Tóc ngã màu, vương thềm năm tháng
Mùa thu mang chi những tội tình.
Trắng đôi tay giữa chốn nhân gian
Ta say giấc mơ chiều thu tới
Gió heo may ngập trời xác lá
Thu nay sao vẫn thấy nhạt nhoà
Ta đợi cơn mưa ngày thu tím
Ta đợi em khi nắng thu tàn
Ở trên con đường về bên kia ấy
Hoa trắng ngập tràn như lối thu xưa
THÁNG SÁU
Tháng sáu
Heo may về đùa ngọn cỏ
Lối cũ bâng khuâng
Khóm trúc buồn
Con chuồn chuồn ớt ưu tư trong nắng
Mùa thu ngọt ngào như tiếng vĩ cầm
Tháng sáu
Chiếc lá úa màu
Chơi vơi những niềm riêng.
Day dứt kiếp phù sinh.Phận lá
Gió vô tình không níu giữ
Lặng lẽ những linh hồn cười khóc lẽ loi.
Tháng sáu. Mưa
Khúc dương cầm nhiều dấu lặng
Khung cửa sổ khép hờ, đôi mắt gã tình si
Đâu còn bong bóng để vỡ òa ký ức
Vội vã bóng ai vụn vỡ trong mưa
Tháng sáu mùa đi chầm chậm
Vầng trăng rớt xuống hồ con bói cá ngẩn ngơ
Lũ chim sẽ hiên nhà rúc vào nhau quên hót
Nắng quạnh hiu lặng lẽ với mùa thu..
XA RỒI MÙA CŨ
Tôi đi tìm con nước tuổi thơ.
Tháng bảy mưa bay.
Dòng sông đỏ quạch.
Rau muống bò lên triền đê.
Đợi nước.
Cây gáo rụng hoa vàng, tiếc những mùa qua.
Ừ, đã xa.
Thuở ôm cây chuối lội sông.
Ba bốn đứa tranh nhau trái cà na thơm lựng.
Xuồng nhỏ tròng trành, cha quăng mẽ lưới.
Chiều xóm quê!
Canh chua rau nhút thơm lừng.
Mùa nước về quê,
Thuyền xuôi ngược trên đồng.
Mẹ đón cá ra sông ủ thêm lu nước mắm.
Em đến trường xắn quần lội qua cầu khỉ.
Con nước rong,
Trăng giỡn giữa đồng.
Ai trả lại tôi mùa cũ.
Ngày thơ.
Con cá linh buồn xuôi dòng ra biển.
Phía đầu bãi em thôi gánh nước.
Phù sa trôi,
Quặn thắt lòng nhau.
Điên điển đâu còn vàng rực ven sông.
Chiếc cần câu giờ im mình bên chái bếp.
Chốn quê ơi! ngược xuôi bao con nước.
Mùi canh chua quyện mãi một đời người.
PHAN VÕ HOÀNG NAM
_______________________
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét