Đông về
phía không anh
con đường xưa bỗng dài thêm nỗi nhớ.
Cây bàng nhà ai
mồ côi - đỏ lá
bỗng muốn quay về
hoá kiếp những mầm xanh.
Những hốc
cây
gió luồn
rạn đau vết cắt
nghe vọng âm chừng như da diết.
Cỏ biếc trở
mình
ngả nghiêng nỗi nhớ
vàng úa bên miền tương tư.
Em khát anh
ngóng nhìn trời
lem nhem qua ô cửa nhỏ - rong rêu.
Mơ về ngày
tháng xa xưa...
KHÚC RU BUỒN
MÙA TRÔI
Heo may đến, tháng mười về ngang lối
Phố buồn tênh, ngơ ngẩn một người chờ
Chông chênh chiều, sợi nhớ chợt lên men
Bỗng thèm khát vòng tay quen một thuở...
Tháng mười về
tôi viết vội vần thơ
Gửi bâng quơ ai qua vùng kỷ niệm
Gió thì thầm miên ru vào miền nhớ
Đã nói gì? Người thổn thức thâu đêm...
Tháng mười
về với chút nhớ dịu êm
Phố vắng em mảnh trăng gầy khuyết nửa
Cố nhân hỡi ! nhớ chiều nao mưa đổ
Nay người về còn lưu dấu chân xưa...?
Tháng mười
về với chút nắng lưa thưa
Mùa trôi xa hương tình xưa có cũ ?
Sao vạt nắng chiều nay chênh chao lạ
Tôi thoáng buồn nghe một khúc hát ru...
THU KHƠI
NIỀM NHỚ
Chiều ngồi trên phố lạ
Nghe mùa về đơn côi
Bên ly cà phê vắng
Nghe giọt sầu vỡ đôi...
Thu về khơi niềm
nhớ
Chiều tím cuộn vào mây
Phố đìu hiu ngơ ngác
Trăng chênh vênh hao gầy...
Nhớ thu nào
thuở trước
Giao mùa tay đan tay
Xênh xang trên phố huyện
Kiệt cùng ta mê say...
Ta bây giờ
xa ngái
Em lạc về nơi đâu ?
Chiếc lá vàng úa rụng
Nghe nỗi đau bạc màu...
Chiều ngồi
trên phố lạ
Nghe mùa về phiêu diêu
Bên cà phê quán vắng
Giọt nắng chiều hoá rêu...
NGUYỄN TUYỂN
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét