MÙA THU KHÔNG LÁ VÀNG RƠI
Có
một mùa thu không lá vàng rơi
Khi lòng chơi vơi chạm vào miền nhớ
Tay lơ ngơ tìm tay ai lớ ngớ
Môi vụng về tìm khờ khạo môi hôn
Có một
mùa thu chôn chân cuối hạ
Nghe như quen như lạ giữa phố phường
Em mặc áo hoa ra đường, thục nữ
Đón thu về cùng lữ khách ghé thăm
Có
một mùa thu thuở ấy xa xăm
Giữa công viên dăm ba lần vụng dại
Lá không rơi nhưng nắng không ngần ngại
Cuốn ta vào trong mềm mại mùa thu
Có
một mùa thu gió cứ vi vu
Dặt dìu hát khúc ru miền hoài niệm
Mong lá rơi cho thu vàng chết lịm
Cho ta nhớ hoài kỷ niệm một lần yêu...
LẠC MIỀN KÝ ỨC
Lạc
miền ký ức tìm ai
Em tôi ngày đó ngang vai tóc thề
Lạc miền
ký ức tìm về
Thềm xưa, lối cũ dầm dề mưa bay
Lạc
miền ký ức tưởng say
Bao năm uống cạn rượu cay cuộc đời
Lạc
miền ký ức một thời
Yêu nhau sao lại quên lời hẹn xưa?
Lạc
rồi tìm lại hay chưa?
Cho tình ta mãi sớm trưa hẹn hò...!!!
VÀNG ĐI NỖI NHỚ
Anh
về nhặt chút nắng hanh
Hong vàng nỗi nhớ để nhanh quên nàng
Anh về vớt ánh trăng vàng
Từ nơi đáy giếng địa đàng ngày xưa
Anh về đứng giữa ban trưa
Xòe ô níu lấy cơn mưa mịt mùng
Anh về nơi ấy nghìn trùng
Bao lâu ta lại trùng phùng bên nhau?
Anh về ru lại nỗi đau
Rủ tình rong ruổi mùa sau một mình
Ơ
hay, thu cứ trùng trình
Vàng đi nỗi nhớ để tình lên ngôi...
TRẦN VĂN CƯỜNG
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét