CÕI VÔ TƯ
Thân tặng Trần Ngọc Hùng.
Ta
đi trong vô tư mùa Giêng
Mởn Tầm Xuân khêu phiên tình đẹp,
Trái tim non lần đầu tha thiết
Dâng cho người ao ước, mộng mơ.
Ta đi trong vô tư ngày Hè
Trái tim son rực hồng sắc phượng,
Nao nức lắm! Hồn xây mộng lớn
Chưa hay đời lắm nẻo không như.
Ta đi trong vô tư đầu Thu
Trăng huyễn hoặc một thời phiêu lãng,
Trái tim đã đôi tì vết rạn
Bởi mất còn, thua được, có không.
Ta đi trong vô tư tàn Đông
Lòng cũng lạnh thăng trầm, bến bãi,
Trái tim xưa bạc màu nếm trải
Rộng một đời, chật mỗi cô đơn.
Ta vô tư đi trong chiều hôm
Đôi khi nhớ, quên tình đã trẩy,
Tuổi thanh xuân vui, buồn thế đấy
Nên chăng ta, nuối tiếc, phiền ưu?
An nhiên, (hề) một cõi vô tư.
CHO NHỮNG MẢNH ĐỜI
Ngày ngày đem hi vọng vẫy ve người
Em hi vọng chi đời, anh bạn nhỏ?
Nỗi lo toan vơi đầy theo xấp số,
Tuổi thơ mình buồn đến vậy, ư em?
Ông già mù ngồi mãi ngóng trăng lên
Nhờ hương đêm quên ngày dài oi bức,
Ngùi nhớ lại quãng đời mơ có thật,
Tuổi già mình cực đến vậy, ư ông?
Gã trai tơ tìm cậy chút men nồng
Át vị đắng đời áo cơm, chen lấn
Ước vọng tan theo vòng xoay quanh quẩn,
Tuổi xanh mình cay đến vậy, ư anh?
Xế lâu rồi sao chưa thấy hoàng hôn
Cho mắt mẹ long lanh vàng lễ hội?
Triệu mầm non nẩy lên từ cây cỗi
Đang oằn mình dưới bóng mặt trời đen.
HỎI
Mùa xuân còn đó không em?
Sao nghe lộc non đã úa,
Tháng Giêng nắng trời rực lửa
Màu xanh chừng như xa xăm!
Tuổi thơ còn đó không em?
Sao ưu tư hoài đậm nét,
Môi hồng, mắt xanh đã khép
Nụ cười nai tơ còn đâu.
Niền tin còn đó không em?
Sao hồn không tìm thấy bến,
Tim hồng tắt rồi ngọn nến
Lấy đâu sáng điểm khởi hành!
Tình yêu còn đó không em?
Sao nghe mất rồi nỗi nhớ,
Mắt trông mắt, nhìn bỡ ngỡ
Hồn ngắm hồn, không hẹn hò.
Phan Lạc Nhân
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét