LỤC
BÁT TRĂNG
“Ngồi
buồn khuấy nước giỡn trăng
Nước
xao trăng lặn… buồn chăng hỡi buồn…”
Canh khuya chùa vọng tiếng chuông
Trăng thề chung thủy từ muôn năm nào
Trăng trôi lặng lẽ tầng cao
Bóng chao mặt nước ngọt ngào sóng xô
Tình xưa… trăn trở bên hồ
Một vầng trăng bạc… lõa lồ dung nhan
Nửa khuya… trăng vẫn căng tràn
Trăng rơi da trắng nồng nàn hương yêu
Đêm trăng… vườn mộng chim kêu
Nụ hôn nồng ấm cho nhiều bâng khuâng
Trăng mười sáu sáng trong ngần
Bên em… tôi có hai vầng trăng tươi
Trăng rơi giọt sáng môi cười
Rơi câu thề thốt… thương người trăm năm…
Em đi… bỏ lại đêm rằm
Trăng thề còn hẹn… tháng năm muộn phiền
Còn đâu trăng thuở ngoan hiền
Còn đâu em với hồn nhiên một thời
Giọt buồn lặng lẽ tròn rơi
Trăng nằm đầu núi buông lơi thở dài
Người đi để nhớ cho ai
Mờ xa khuất bóng trang đài về đâu?...
Xa em quanh quẩn nỗi sầu
Ngày đi… đêm xuống… trên đầu trăng treo…
“ Vắn
tay… với chẳng tới kèo
Cha mẹ
anh nghèo… cưới chẳng được em…”
VỌNG CỐ NHÂN
Người thôi dạo bước phong sương
Thôi bôn ba mấy nẻo đường thế gian
Đời tàn... mộng ảo cũng tàn
Lui về vui với xóm làng Cố Hương
Nước sông, gạo chợ, củi vườn…
Trưa vàng, chiều tím, thân thương quê
nghèo…
Vi vu gió thổi qua đèo
Thôn xa đồng vắng, nắng treo bóng dừa
Mùi hương đất mới thoảng đưa
Bờ Lau rũ bến sông xưa nắng hè
Cò về đậu trắng hàng tre
Lạc bầy tiếng Cuốc vẳng nghe thất thường
Hoa cau rụng trắng sân vườn
Gió lay lay… thả làn hương trăm miền
Đường thôn quạnh quẽ ngõ xiên
Áo Bà Ba dáng dịu hiền mong manh
Ngu ngơ vườn mộng mình anh
Chiều tà ai thả khói xanh bồn chồn
Nắng chiều rơi nhẹ vào hồn
Một mình… một bóng hoàng hôn qua đời…
Bao năm quên mất tiếng cười
Rượu không đủ ấm cho người gian nan
Đêm qua… điếu thuốc cũng tàn
Ngồi buồn thèm ngắm một làn khói đưa
Ngoài hiên đêm lạnh rơi mưa
Nghiêng chao nỗi nhớ, tình xưa mơ màng
Đèn khuya bóng lã, bấc tàn
Chợt nghe hương tỏa Dạ Lan thắm đằm
Giường đôi… lạnh một chỗ nằm
Vọng đêm khuya… tiếng gọi thầm cố nhân…
VẤN
VƯƠNG
Hôm qua em đến tìm tôi
Vẫn dung nhan ấy… vẫn đôi mắt huyền
Dù cho chẳng trọn tơ duyên
Tình ta sau trước trinh nguyên vẹn mười…
Môi xinh chúm chím khẻ cười
Nụ hôn ngày cũ… trao người tình xưa
Mắt buồn nhớ buổi tiễn đưa
Ngày mong tháng đợi nắng mưa thất thường
Nắng vàng soi mắt người thương
Rèm mi khép kín, môi hường hồn nhiên
Tình xa mấy chặng ưu phiền
Lệ sầu rơi xuống bình nguyên mưa nguồn
Lao lung tóc xõa sợi buồn
Tay em mười ngón dài suôn xanh gầy
Tình đầu dù đã xa bay
Còn thơm chăn gối… ngất ngây bồi hồi…
“Chẳng
thà không gặp thì thôi…”
Tình xưa duyên cũ thề bồi biển dâu
Em ơi… lỡ hái trái sầu
Thì nay đành chịu Mưa Ngâu quan hà
Trăng về rồi lại trăng qua
Để cho gió cuốn hồn hoa thở dài
Lặng lờ bến đợi chờ ai
Sông khuya chở nỗi u hoài tha hương
Vườn yêu giờ đã nhạt hương
Trăng thề lỗi hẹn buồn vương ánh tà
Mối tình xưa cũ thiết tha
Còn đâu em… mộng dưới hoa yêu kiều…
Gần thương… xa cũng thương nhiều
Nhớ mai nồng ấm... nhớ chiều say mê
“Mình
về sao được mà về…
Mảnh
trăng còn đó… lời thề còn đây…”
Nha Trang, tháng 4. 2018
Lê Kim Thượng
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét